Đám tiền bối mỗi người một câu, ra sức chỉ trích Mộ Dung Trầm Chương.
“Các bác, các chú, mọi người giáo huấn cháu một tiếng rồi, không thấy mệt sao? Một chút tổn thất mà mọi người đã không chịu nổi, sau này kiếm được món lớn khéo mọi người phải dùng thuốc trợ tim đấy nhỉ?”, anh ta khoanh tay cười xùy.
Ông cụ đứng bên cạnh im lặng nãy giờ nghe thấy vậy bỗng ngẩng đầu. Ông ta thích nghe nhất chính là những lời nói hùng hổ như vậy.
“Vậy chúng ta chờ đợi vậy, hi vọng cháu có thể tạo ra được chút thành tích thuyết phục được các bác, các chú ở đây!”, ông cụ cười thản nhiên gật đầu.
Mộ Dung Trầm Chương vỗ ngực khẽ cười: “Đừng chỉ nhìn vào thất bại trước mặt mà không nhìn thấy thành tích mà cháu đã đạt được ở nước ngoài. Hiện tại việc kinh doanh của nhà họ Mộ Dung đã tìm được chỗ đứng vững vàng ở nước Mễ, mất mười triệu tệ chỉ là chuyện vài ngày nữa kiếm lại được thôi, lẽ nào khiến mọi người có thành kiến lớn đến vậy với cháu sao?”
Đúng lúc này thì điện thoại trong tay anh ta rung lên.
Anh ta đưa lên xem thì thấy dòng tin nhắn: “Cậu chủ, cứu mạng…”
“Buổi họp kết thúc tại đây, cháu đi trước nhé!”, Mộ Dung Trầm Chương cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Đám tiền bối bỗng cảm thấy nghi ngờ.
“Đúng là vô phép tắc?”
“Các bậc cha chú còn chưa đồng ý mà đã tự động bỏ đi, đúng là không coi ai ra gì!”
“Dù có năng lực nhưng vô lễ thì sau này cũng khó làm được việc lớn!”
Mộ Dung Vân Long cũng tỏ vẻ nghi ngờ, trước đây tâm trạng của con trai luôn có vấn đề. Dù các bậc cha chú có dùng lời lẽ thế nào nhằm vào mình thì anh ta cũng chỉ cười trừ để hóa giải.
Vậy mà mới nhìn điện thoại tâm trạng thằng bé đã lập tức thay đổi!