Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1121




Anh quay người lại thở dài. Mỗi ngày chuẩn bị đồ ăn cho mọi người, nhìn có vẻ là chuyện nhỏ nhưng làm hàng ngày, cộng thêm phải đổi món liên tục, còn phải đảm bảo an toàn thì đúng là mệt mỏi.

Làm đàn ông đã khó, làm một người đàn ông giữ được hình tượng hai tư trên hai tư lại càng khó hơn.

“Anh Mạc, anh uống này! Café em mới pha đó!”, An Nhiên cầm một tách café còn bốc khói đi tới. Cô nàng này lại mặc đồ ngủ rộng thùng thình để có thể khỏi phải mặc đồ bên trong. Lúc sải bước đi tới còn khiến công trình bên trong rung lên rung xuống.

Chiếc cốc lắc lư đập vào Mạc Phong, anh cảm thấy như có một luồng hơi nóng từ trong mũi chảy ra.

“Anh Mạc, anh sao thế? Dạo này bị nóng quá nên chảy máu mũi sao? Lát nữa e nấu canh đậu xanh cho anh nhé!”, An Nhiên lấy tay nhẹ nhàng lau mũi anh, nghi ngờ hỏi.

Mạc Phong chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy một phong cảnh tuyệt vời, cô gái này sự không hề coi anh là người ngoài!

Dù sao thì anh cũng là đàn ông, là một người có sinh lý mạnh, chứ không phải là Liễu Hạ Huệ, cô làm như thế là đang dụ dỗ anh phạm tội đó có biết không?

“E hèm, không sao đâu! Có lẽ hôm qua anh ăn cay hơi quá đà, mà cái thời tiết này thì khô quá đi mất, bớt ăn lẩu đi mới được!”, Mạc Phong ho nhẹ một tiếng, sau đó nhấp một ngụm cà phê che đi vẻ xấu hổ của mình.

An Nhiên lấy khăn giấy thơm lau máu mũi cho anh: “Tối hôm qua anh thức khuya à?”

“Sao em biết thế?”

Lúc này Mục Thu Nghi ngồi ở bên cạnh mới bĩu môi: “Mắt đen như mắt gấu trúc rồi còn gì, anh vẫn chưa nhận ra sao?”

Anh vội vàng lấy điện thoại ra xem, quả nhiên là vùng dưới mắt anh đang hiện rõ quầng thâm: “Lẽ nào tối hôm qua mình luyện đến mức tẩu hoả nhập ma rồi?”

“Hay là hôm nay anh nghỉ ngơi ở nhà đi, tôi trông anh mấy ngày nay anh mệt mỏi lắm!”, Tống Thi Vũ nói trước mặt mọi người.

Mục Thu Nghi không nói lời nào, Mạc Phong đành gật đầu nhẹ: “Cũng được, thời gian này tôi bận tối mặt, không có cơ hội nghỉ ngơi thật tốt, vừa hay nhân lúc này nghỉ cho đã đời”.

“Chị ơi, còn em thì sao?”, Tiếu Nhã kéo tay áo của Tống Thi Vũ.

Mạc Phong trừng mắt nhìn cô bé, tức giận nói: “Nhóc thì ở nhà với tôi! Không được phép đi đâu!”

“Anh không hù cô bé thì chết hay gì? Tiểu Nhã, bọn chị phải đi làm nên em ở nhà nhé. Em muốn ăn cái gì thì cứ nói với anh ấy, anh ấy sẽ làm cho em ăn!”

“Yên tâm đi! Tôi sẽ chăm sóc cô bé thật tốt!”

Mạc Phong thậm chí còn nhướng mày, cười đầy nham hiểm với Tiếu Nhã.

Ăn sáng xong mọi người bắt đầu đi làm, đơn hàng nửa cuối năm nhiều hơn hẳn nửa đầu năm nên trong thời gian này công ty và nhà máy rất bận rộn.

Nếu không có Mạc Phong thì có lẽ bọn họ ngay cả bữa sáng cũng phải bỏ.

Khi mọi người rời đi, cả nhà chỉ còn lại Mạc Phong và Tiếu Nhã, hai người cứ thế ngồi trong phòng khách.

“Đi đâu đấy?”, anh thấy Tiếu Nhã đứng dậy chuẩn bị rời đi liền hét lên.

Cô gái nhỏ này cứ như bị doạ sợ, cả người run lên bần bật: “Đi… đi vệ sinh, anh đừng hung dữ như vậy được không? Tôi sợ…”

“Đừng giả bộ với tôi, trong nhà không có ai! Tôi muốn hỏi nhóc, rốt cuộc nhóc từ đâu đến, có thân phận thế nào, đến Giang Hải làm gì? Nói!”

“…”

Tiếu Nhã bị tiếng gầm của anh làm cho sợ hãi, cơ thể vẫn không ngừng run, vội vàng lùi về phía sau: “Tôi lén chạy ra khỏi nhà, có người muốn bắt tôi, vì vậy tôi đã ngủ trong căn phòng nhỏ ở trên tầng, kết quả là vô tình rơi xuống từ trên đó. Thật đấy!”