“Một cô nhóc thì có thể xảy ra chuyện gì. Có phải gần đây anh áp lực quá nên thấy ai cũng đều thấy giống người xấu không? Hay là tôi xin Mục Thu nghi cho anh nghỉ mấy ngày, đừng để mệt quá. Nếu cần giúp đỡ gì thì cứ nói với chị!”, Tống Thi Vũ đưa ta ra cầm cổ áo anh khẽ cười, giống như còn có ý tứ gì đó.
Nhưng Mạc Phong không có tâm trạng đùa với cô vào lúc này. Anh chỉ xua tay: “Được rồi, ngủ sớm đi, gần đây đúng là áp lực quá!”
“Áp lực quá! Thật sự không cần tôi giúp giải tỏa chứ?”
“Được rồi, tôi sợ ngày mai cô không xuống nổi giường đấy!”
“…”
Nói xong anh quay người đẩy cửa đi vào trong. Tống Thi Vũ nhìn theo bóng lưng anh khẽ thở dài: “Lúc nào anh củng tưởng tôi nói đùa. Nhưng từng câu từng chữ của tôi đều là thật mà”.
Đêm nay, Mạc Phong luyện nội công cả đêm. Không có việc gì anh cũng phải theo dõi tình hình xung quanh, vì anh lo lắng cho ngôi nhà này.
Anh Hai cũng đi tuần trong sân. Một khi phát hiện ra kẻ tình nghi là nó sẽ đi tìm Mạc Phong ngay. Cả tối chẳng phát hiện được gì, chỉ thấy một tên trộm cùng với một cặp tình nhân đại chiến trong xe.
Cứ thế, mấy cô gái có một giấc ngủ ngon lành. Nhưng Mạc Phong thì hầu như không chợp mắt. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì anh sẽ sụp đổ mất. Anh vốn đã đủ áp lực rồi, giờ lại còn thêm một cái gái xa lạ xuất hiện.
Hơn nữa anh còn không biết cô gái này có mục đích gì hay không. Vì vậy Mạc Phong phải đề phòng bất cứ khi nào.
Cũng may là anh luyện Càn Long Quyết nên cũng không quá mệt. Càn Long Quyết có thể tích tụ tinh thần, ba ngày ba đêm không ngủ cũng không thành vấn đề.
Sáng sớm.
Sáng nay anh chuẩn bị đồ ăn sáng khá đơn giản, là món mì trộn đặc sản của tỉnh Bắc Hồ. Anh mua mỳ lạnh từ chợ về luộc, sau đó làm thêm đồ trộn, rắc thêm chút thịt, xúc xích các thứ.
Mấy cô gái không ngửi thấy mùi thơm còn tưởng Mạc Phong đã rời khỏi nhà. Tống Thi Vũ sà vào lan ca ở tầng hai: “Hóa ra anh còn ở nhà à, hôm nay nấu món gì vậy? Mỳ sao?”
“Mỳ trộn của tỉnh Bắc Hồ, cộng với thịt bò sốt Tân Cương!”, Mạc Phong khẽ nhếch môi cười.
Thương Hồng nghe thấy vậy vội vàng lao ra: “Là thịt bò à?”
“Đúng vậy!”
“Không hổ danh là Satan, ăn sáng mà cũng coi trọng như vậy!”
“…”
Tống Thi Vũ nhìn Thương Hồng rồi lại nhìn Mạc Phong: “Hai người đang nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu?”
“Đây là bí mật giữa chúng tôi, nói ra thì còn gọi gì là bí mật nữa!’”, Thương Hồng mím môi. Bất kể khi nào cô cũng giữ khí chất quý tộc của mình, không hổ danh từ nhỏ được nhận sự giáo dục của quý tộc châu Âu.
Cô ấy là con lai ba dòng máu. Nghe nói bố là một nhân vật nào đó trong hoàng tộc nước Anh, hơn nữa còn là bá tước. Mặc dù không phải là hoàng tộc chính thống nhưng chắc chắc là quý tộc.
Thương Hồng chỉ sống trong nước có mấy năm sau đó lên bảy tuổi đã đi châu Âu. Cô quen với phong tục tập quán, nghi thức ăn uống ở bên đó, nên ngay cả cách nói chuyện cũng mang khí chất quý tộc. Đây không phải là giả bộ mà là do thói quen trong sinh hoạt hình thành.
Mạc Phong đặt đồ ăn lên bàn, và đặt cả đĩa thịt bò nữa.
Để có thịt ngon anh đã phải chạy tới năm cái chợ của Giang Hải mới mua được. Anh là người nói là làm, ăn thì phải ăn thứ ngon nhất, thà nhịn cũng không để người phụ nữ của mình chết đói.