Mọi người tỏ ra hết sức khâm phục tông chủ trên danh nghĩa, vì có thể giúp họ kiếm tiền thì đương nhiên họ sẽ không gây sự nữa.
Hiện tại không chỉ địa vị của Mạc Phong ở tông Thiên Long rất cao, mà ở cả Giang Hải cũng vậy. Có không ít người muốn được kết giao với anh.
Nếu Mã Vô Lương chống đối Mạc Phong thì có khi sẽ bị đám người còn lại lôi ra giã cho một trận. Về điểm này thì ông ta vẫn biết rõ.
“Giao cho ông một nhiệm vụ!”, Mạc Phong nâng chén trà khẽ cười.
Ông ta vội vàng gật đầu: “Cậu Mạc nói đi, chỉ cần làm được thì chắc chắn tôi sẽ làm!”
“Sắp tới có khả năng sẽ có một nhóm người ngoại quốc nhập cảnh vào Giang Hải. Nếu như phát hiện ra tung tích của bọn chúng thì cử người theo dõi sát sao cho tôI!”
“Người ngoại quốc sao? Cậu Mạc theo dõi bọn chúng làm gì? Hơn nữa Giang Hải vốn là thành phố kinh tế du lịch, mỗi ngày đều có rất nhiều người nước ngoài tới đây. Nếu như theo dõi thì người của chúng ta không đủ, mà rêu rao quá gây ra xung đột quốc tế thì phải làm thế nào?”
“…”
Đừng thấy Mã Vô Lương chỉ thô tục như cục gạch, thực ra ông ta rất chi li, thậm chí còn hiểu cả về xung đột quốc tế.
Lúc đầu Mạc Phong không nghĩ tới vấn đề này thật. Giang Hải là thành phố du lịch hút khách của phía Nam, có không ít người nước ngoài tới đây tham quan.
Hơn nữa mười hai vị thần của tổ chức Tà Linh anh còn chưa gặp mặt hết. Những khuôn mặt quen thuộc thì chắc chắn sẽ không xuất hiện giữa đám đông rồi, vì như vậy sẽ khiến vị trí của bọn chúng bị bại lộ.
Nếu như điều động toàn bộ nhân lực tiến hành điều tra khách nước ngoài nhập cảnh vào Hoa Hạ thì chắc chắn là không được. Hại người thiệt của không nói, còn phá hoại mối quan hệ giữa các nước cũng nên.
Tới khi đó không chừng Yến Kinh sẽ nhân cơ hội mượn danh nghĩa liên minh mà áp chế tài với nhà họ Mạc mất.
“Được rồi, được rồi! Đi đi! Mau đưa đồ ăn lên! Tôi đói rồi”, Mạc Phong xua tay thở dài bất lực.
Địch trong tối, anh ngoài sáng, có khi nhất cử nhất động của anh đều nằm trong sự giám sát của đối phương. Mà quan trọng nhất là nghe nói rất nhiều kẻ trong số mười hai vị thần của tổ chức Tà Linh sẽ tới Hoa Hạ dưới những tên gọi khác.
Nếu như vậy mà trà trộn vào đám đông thì rất khó phát hiện ra.
Mã Vô Lương đã muốn rời đi từ lâu. Ở lại đây ngồi không được mà đứng cũng không xong, thế là ông ta nói thêm vài câu khách sáo rồi vội vàng đi xuống.
Một lúc sau đồ ăn được mang lên, bày đầy bàn.
Mạc Phong cũng mặc kệ Kim Nguyệt Khê, chỉ gắp thức ăn nhét vào miệng và nhai nhồm nhoàm. Anh không thích làm màu khi ăn, nên thường thể hiện ra những gì chân thực nhất cho người khác thấy.
Ngay cả năm đó khi quốc vương Anh mời anh ăn cũng vậy. Có thế nào anh ăn thế đó, dù mọi người đều biết nước Anh ăn đồ Âu và dùng dao nĩa.
Lúc đó để né sự coi trọng của công chúa Anh, anh đã tự hủy hoại hình tượng của mình. Lúc ăn bít tết, mọi người đều dùng dao nĩa, riêng anh thì bốc tay.
Minh Vương lừng lẫy khiến cả châu Âu sợ hãi mà khi ăn lại không quy củ như vậy khiến anh đinh ninh là hoàng gia sẽ đuổi mình ra ngoài nhưng không ngờ công chúa lại không hề thấy phản cảm mà còn cho rằng cách ăn đó đậm chất đàn ông theo một cách rất riêng.
Tóm lại là anh càng cố tình hủy hoại hình tượng thì cô ấy là càng bám lấy anh.
Phụt!