Kim Nguyệt Khê đứng ngây người. Cô ấy bỗng cảm thấy đôi mắt người đàn ông này sâu tới mức khủng khiếp. Khi đối phó với kẻ khác anh không xử lý ngay mà khiến đối phương bị xoay tròn trong vòng tuần hoàn của sự đau khổ.
Người đàn ông ngồi trước mặt cô, tâm cơ đã vượt người thường rồi.
“Vậy tôi mới nói, anh Mạc cố ý khiến tôi bẽ mặt!”, cô ấy quay đầu hừ giọng giận dỗi.
Mạc Phong cười lúng túng: “Là vừa rồi cô kích động quá. Vậy cũng trách tôi sao?”
Cạch!
Cửa kho được mở ra. Mã Vô Lương lôi Vương Phú Quý đầu đầy máu ra ngoài. Kim Nguyệt Khê thấy cảnh tượng đó bèn kinh hãi kêu lên.
“Xin lỗi cậu Mạc ngay! Nếu hôm nay cậu Mạc không tha thứ thì cậu tự đi tới khu nghĩa trang tìm cho mình một vị trí đi!”, Mã Vô Lương khoanh tay hừ giọng.
Vương Phú Quý nghe thấy vậy lập tức quỳ xuống dập đầu lia lịa: “Cậu Mạc, là do tôi có mắt không tròng, không nhìn thấy núi Thái Sơn. Cậu tha cho tôi. Vợ con tôi còn đang đợi ở nhà. Sau này tôi không dám nữa. Cậu muốn tôi làm gì tôi cũng làm!”
Vừa nói ông ta vừa lết người tới trước mặt Mạc Phong, ôm đùi anh gào khóc.
Mã Vô Lương thấy Mạc Phong khẽ chau mày bèn đá Vương Phú Quý ra: “Tránh xa ra, chân của cậu Mạc là nơi mà cậu có thể ôm đấy à?”
“Tôi đã nói rồi, sông có khúc người có lúc! Biến đi, nhân lúc tôi chưa điên lên thì hãy biến mất khỏi tầm mắt tôi”, Mạc Phong nâng chén trà, cười nhàn nhạt.
Nụ cười âm hiểm của anh khiến người ta bất giác cảm thấy không lạnh mà run.
Mã Vô Lương nghe thấy vậy vội vàng quát lên: “Còn không mau cảm ơn cậu Mạc!”
“Cảm ơn cậu Mạc, tôi…tôi biến ngay lập tức…biến ngay lập tức!”
Vương Phú Quý lại dập đầu thêm mấy cái rồi mới quay người bỏ chạy, chật vật biến mất trước mặt đám đông.
Bầu không khí dần dần đông cứng. Mạc Phong cũng không nói gì nữa khiến không gian càng trở nên kỳ dị.
“Ngồi đi!”
Mã Vô Lương ngồi xuống ghế, Mạc Phong cũng chỉ chú tâm ăn lạc mà không nói gì khiến ông ta sợ hãi đứng bật dậy. Rõ ràng là không dám ngồi.
“Cậu…cậu Mạc, cậu còn chuyện gì không? Nếu không thì tôi xuống dưới xem xem bọn họ chuẩn bị đồ ăn thế nào rồi!”
Mạc Phong khẽ nheo mắt: “Thích cô ấy hả?”
Mã Vô Lương vội vàng xua tay: “Không…không có, tôi nào dám. Trước đó đám đàn em không hiểu chuyện, nói với tôi ở đây có một đại mỹ nhân, tôi tò mò tới xem thôi mà. Dù có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám!”
Tông Thiên Long có tất cả hai mươi tông hội, giờ thu gọn lại chỉ còn chín. Trước đó Tô Nguyệt làm loạn để giết gà dọa khỉ.
Trong đó đường chủ bị dính đòn có Mã Vô Lương.
Hiện tại Mạc Phong đã là người tiếp quản tông Thiên Long một cách danh chính ngôn thuận. Vì vậy nói một cách chính xác thì Mã Vô Lương là tay chân của anh.
Hơn nữa giờ đây tông hội có một nguồn thu nhập lớn dựa vào việc kinh doanh dược liệu của Mạc Phong khiến nó từ một tổ chức bé nhỏ được phát triển dần lên.
Trước đây tông hội chỉ biết đánh đấm để mưu sinh hoặc là quản lý cửa hàng ngâm chân làm vài nghề của giới xã hội đen. Giờ thì khác, tông hội đã được vận hành một cách đàng hoàng, hơn nữa còn kết nối với cả nhà họ Diệp.