Mười lăm năm trước!
Kim Nguyệt Khê nhìn hai người với vẻ mặt kinh ngạc: “Hai người đã gặp nhau từ mười lăm năm trước á?”
Người đàn ông trung niên cũng cúi xuống như đang suy nghĩ điều gì đó, ông ta đột nhiên vỗ trán chỉ vào Mạc Phong và kêu lên: “Cậu… Có phải cậu là thằng bé ăn mày từng xin ăn trước quán lẩu của tôi không?”
“Tôi nhắc lại cho chú nghe, lúc đó chúng tôi đứng để tránh mưa. Quả thật là có bị hương thơm bên trong hấp dẫn, nhưng chúng tôi không hề đi xin ăn! Năm đó tôi đã từng nói, sông có khúc, người có lúc, đừng khinh thiếu niên nghèo!”, ánh mắt của Mạc Phong bỗng trở lên lạnh lùng đến cực điểm.
Người đàn ông này hơn chục năm trước chính là chủ quán lẩu, nhưng vì ham mê cờ bạc, hơn nữa ở bên ngoài còn bao nuôi vài cô sinh viên.
Cuối cùng chỉ đành ký nợ, đi vay nặng lãi một khoản tiền không hề nhỏ, hơn nữa còn bị người ta bắt lại, doạ chặt cả hai tay nếu không chịu trả tiền.
Sau đó không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng quán lẩu này làm tài sản thế chấp, phải làm bồi bàn trong quán, sau đó trừ vào tiền lương hàng tháng coi như trả dần cho số nợ còn lại.
Nhưng sau mười lăm năm, ông ta vẫn có thể trả hết.
“Ôi dào tôi cứ tưởng là ai! Hoá ra là thằng bé ăn xin mười lăm năm trước, mà mười lăm năm sau chẳng phải cậu vẫn là một thằng ăn xin thôi sao? Xem cậu đang mặc cái gì này, một chiếc áo sơ mi vải lanh!
Bên ngoài chắc người ta bán ba mươi tệ ba cái, quần áo mặc đi làm của tôi ba trăm tệ một chiếc cơ, cậu đọ được à? Đồ bỏ đi thì mãi là đồ bỏ đi thôi!”
Người đàn ông trung niên biết vị khách trước mặt chính là thằng bé ăn xin đứng ở cửa tránh mưa năm xưa, lập tức ra vẻ ta đây.
Dù sao thì ông ta cũng là ông chủ, mười lăm năm năm trước Mạc Phong thậm chí còn chả bước vào được quán lẩu này, cho nên từ đáy lòng ông ta vẫn rất xem thường Mạc Phong.
Kim Nguyệt Khê lập tức cau mày: “Chú mắng ai là đồ bỏ đi cơ? Ăn nói kiểu gì thế, chú có tin tôi khiếu nại chú tội nhục mạ khách không?”
“Ha ha, tôi thấy cậu mười lăm năm này cũng được đấy chứ. Ngày xưa chỉ là loại rác rưởi mà bây giờ đã thăng chức làm thằng ăn bám phụ nữ cơ đấy. Chả bằng tôi, ít nhất thì tôi tự dựa vào sức mình, còn cậu thì dựa vào phụ nữ! Tôi khinh, đồ không có tiền đồ!”
“Chú…!”
Kim Nguyệt Khê tức đến run cả người, nhưng Mạc Phong ngược lại bình tĩnh một cách khác thường.
Như thể người mà ông ta vừa mắng không phải là anh.
“Được rồi, được rồi, cô quan tâm đến những người như ông ta làm gì?”, Mạc Phong xua tay ra hiệu Kim Nguyệt Khê ngồi xuống.
Cô ấy bực mình nhìn người đàn ông trung niên nói: “Gọi ông chủ của chú tới đây, tôi muốn khiếu nại với ông ta!”
“Khiếu nại tôi sao? Người đẹp, sao cô xinh đẹp như vậy mà lại đui mắt tìm đúng thằng ranh này thế? Cậu ta nghèo kiết xác ra ấy chứ, ngoài cái mã thì được cái gì đâu?”, người đàn ông trung niên hừ một tiếng lạnh lùng, khoanh hai tay trước ngực.
…
Lúc này ở tầng dưới.
Một gã đàn ông trung niên đầu trọc với cái bụng bia bước vào quán.
“Đại ca hôm nay muốn ăn món gì ạ? Mấy hôm nay em chả thấy đại ca đến gì cả, anh bận gì vậy?”, cậu thanh niên đứng ở quầy lễ tân vội vã chạy tới, đón gã bụng bia vào trong, lễ phép nói.
Gã bụng bia vỗ cái đầu trọc lốc của mình cười nói: “Dạo này bên tông nhánh có chuyện, hôm nay tôi rất muốn ăn lẩu, nên đặc biệt ghé qua đây, lựa cho tôi vị trí tốt vào, tiện tìm thêm hai cô gái ăn cùng cho vui, tìm cô nào đẹp một tí!”