“Tới nơi rồi! Mời anh Mạc vào trong!”, Kim Nguyệt Khê xuống xe dẫn đầu đi tới cửa, cung kính cúi đầu cười nói.
Mạc Phong nhìn lên tên cửa hàng, quán lẩu cổ Điếu Long Than Du Châu, lối kiến trúc vẫn là mái ngói cũ, mang đậm phong cách kiến trúc của thập niên 1980.
“Bao lâu rồi, không ngờ quán lẩu này vẫn còn!”
Anh chưa ăn ở đây bao giờ, nhưng đây không phải là lần đầu tiên anh đến quán lẩu này!
Mười lăm năm trước, Mạc Phong và người chú câm nghèo đến mức suýt nữa phải ra đường để ăn xin.
Đêm hôm đó trời mưa như trút nước, họ đành nghỉ chân ở quản lẩu này một lát, thì bị người trong quán tưởng là ăn xin nên đuổi ra ngoài.
Hơn nữa năm xưa tên chủ quán đó còn chế giễu anh cả đời không ăn được lẩu, Mạc Phong khi ấy mới có mấy tuổi, cả giận nói một câu mà đến giờ anh vẫn còn nhớ như in.
“Sông có khúc, người có lúc, đừng khinh thiếu niên nghèo!”
Không ngờ sau nhiều năm như vậy, anh lại đến quán lẩu này lần nữa, những chuyện năm đó tựa như một dòng suối chảy ồ ạt vào tâm trí anh.
Nhìn thấy anh ngẩn người đứng im, Kim Nguyệt Khê vội vàng đứng lại ở chỗ cửa vào, nói: “Đi thôi, anh đang nghĩ gì thế?”
“Đến đây!”, Mạc Phong đáp lại rồi nhanh chóng đi theo.
Trang trí ở quán lẩu này hơi giống mấy quán trọ cổ, từ trên xuống dưới đều được làm bằng gỗ.
Vị nhựa thông thoang thoảng quyện với mùi thơm của nước lẩu mang đến một dư vị đặc biệt.
Hai người bước lên tầng hai và tìm một chỗ gần cửa sổ, sau đó một người đàn ông trung niên vội vã đeo tạp dề bước đến bàn của họ.
“Cô cậu muốn ăn gì? Lẩu ở quán chúng tôi là gọi theo món, thịt bò và sách bò là món tủ ở đây đó. Chúng tôi đảm bảo rằng tất cả thịt bò đều tươi ngon vì mới giết trong vòng chưa đầy hai giờ đồng hồ, sách bò đã được ngâm nước đá để ướp lạnh nên cô cậu cứ yên tâm, không ngon không lấy tiền!”, người đàn ông trung niên cười khà khà.
Kim Nguyệt Khê đưa luôn thực đơn cho Mạc Phong: “Anh chọn món đi, thích món nào thì gọi nhé, cứ tự nhiên!”
Người đàn ông trung niên không ngừng quan sát Mạc Phong, vừa nhìn vừa lẩm bẩm gì đó.
“Chú, đừng nói là chú có hứng thú với đàn ông đấy nhé?”, Kim Nguyệt Khê bật cười khi thấy người đàn ông trung niên đang nhìn chằm chằm vào Mạc Phong.
Mạc Phong vẫn cúi gằm mặt gọi món, im lặng không nói một lời.
“Cũng chẳng phải, chỉ là tôi thấy cu cậu này có vẻ hơi quen mắt!”, người đàn ông trung niên nhìn Mạc Phong bật cười.
Anh đặt thực đơn xuống bàn và đánh dấu một vài món rau trên đó: “Ngoại trừ các món chay, chú mang hết đồ lên nhé!”
“Có phải trước đây cậu thường xuyên đến ăn ở quán chúng tôi không?”
“Mười lăm năm trước tôi từng tới đây một lần! Lúc đó tôi bị coi là một kẻ ăn xin, còn chú là ông chủ. Mười lăm năm sau tôi lại tới một lần nữa. Nhưng lần này tôi là khách, còn chú đã trở thành một người phục vụ.
Có vẻ như mấy năm nay chú cũng vất vả lắm nhỉ?”
“…”