“Chả có gì cả! Anh có hài lòng với câu trả lời này không?”
Khoé miệng Mạc Phong nhếch lên một nụ cười: “Thật sao?”
“Đương nhiên rồi! Em đã bảo rồi mà, em là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Mạc, trong mắt em cũng chỉ có một mình anh mà thôi! Tuy rằng người đó định động chân động tay em mấy lần, nhưng lần nào cũng bị em dùng cái chết để doạ nên cũng dừng tay!”
“Thế thì tốt quá rồi!”
Anh thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo ngược lên cũng được hạ xuống, đôi khi anh cảm thấy mình khá vô nhân đạo, trong lòng lúc nào cũng muốn giữ một khoảng cách nhất định với Nhược Hi, nhưng lại rất quan tâm đến việc có người để ý đến cô ấy.
Nhược Hi nhướng mày, cười đầy tinh nghịch: “Vậy anh không muốn biết người đó là ai à?”
“Anh chả muốn biết! Cho dù anh ta là ai, cũng đừng nghĩ đến việc mang em đi mà không có sự cho phép của anh. Ngay cả ông trời còn không dám, huống chi là anh ta!”, Mạc Phong chắp hai tay sau lưng, cười ngông cuồng.
Lúc này anh mới hiểu rằng điều anh quan tâm không phải là ai đang nói ở trong điện thoại, mà là mối quan hệ giữa Nhược Hi và người đó.
Mặc dù Mạc Phong không muốn biết nhưng Nhược Hi đã tự khai: “Người đó là bố nuôi của em!”
“Bố nuôi?”
Quan hệ “bố nuôi” và “con gái nuôi” trong xã hội ngày nay đã biến chất, không còn giống như trước nữa, hiện tại cái danh này dùng để che đậy một mối quan hệ bất chính.
Vì vậy, nếu một cô gái ở bên ngoài nhận một người đàn ông là “bố nuôi”, thì có nghĩa là cô ta đang thừa nhận mình được bao nuôi!
Mạc Phong quay đầu lại bỗng bắt gặp ánh mắt của Nhược Hi, dường như anh có thể nhìn thấy vẻ buồn bã trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy.
Cô gái này cũng có câu chuyện của riêng mình đây mà, lúc này lại có thể xuất hiện trước mặt anh thì chắc chắn đây không phải là ngẫu nhiên.
“Khi em được ba tuổi đã bị mẹ gửi đi nước ngoài để học cao hơn, nhưng sau khi nhà họ Mạc xảy ra chuyện, dòng tiền cũng bị đứt đoạn. Năm đó em mới năm tuổi, còn anh thì ba tuổi! Em và cậu phải sinh sống tại một thị trấn nhỏ xa xôi ở Bắc Âu”.
“Trong thị trấn đó chỉ có hơn năm nghìn người sống, vì chủng tộc và tín ngưỡng tôn giáo khác nhau, nên em và cậu phải trải qua một cuộc sống vất vả, không mấy suôn sẻ”.
“Hơn nữa, nơi đó trong vài năm bọn em sống còn thường xuyên có người chết. Họ nghĩ rằng chính đám ngoại lai bọn em đã gieo rắc sự xui xẻo, vì vậy đã nhân lúc bọn em ngủ vào ban đêm mà phóng lửa đốt nhà!”
“Khi bọn em bị ngọn lửa bao vây, mái nhà sắp bị sập bởi lửa thiêu, nhưng đúng lúc này, bố nuôi em đã kéo người đến cùng dập lửa!”
“Em không biết thân phận cụ thể của ông ta, nhưng em biết ông ta có địa vị và danh tiếng lớn ở thị trấn.
Sau này, ông ta tiếp tục hỗ trợ em ăn học. Năm em hai mươi tuổi, ông ta đã cho em chọn hai con đường.
Anh đoán xem hai con đường đó là gì?”
“…”
Khi cô ấy quay đầu nhìn Mạc Phong, rõ ràng trên khoé mắt vẫn còn vương những giọt nước.
“Một là em phải trở thành người phụ nữ của ông ta, hai là em phải trả cho ông ta một món nợ khổng lồ mỗi năm! Đúng chứ?”
Chỉ như thế mới có thể lý giải tại sao Nhược Hi vẫn có thể giữ mình trong sạch, hơn nữa vừa rồi trên điện thoại hai người họ còn đang tranh cãi về tiền bạc.