“Cậu là ai?”
Mạc Phong cười với vẻ khinh thường: “Tôi là bạn trai của cô ấy!”
“Ha ha, hóa ra cậu chính là tên oắt con vô dụng khiến con bé từ bỏ tất cả cũng phải quay về Hoa Hạ sao?
Lần này tôi về là để đưa con bé đi. Cậu ra giá đi!”
“Biến! Người phụ nữ của tôi, ông mua không nổi! Tới Giang Hải thì để tôi chơi với ông!”
“….”
Rầm!
Nói xong Mạc Phong ném điện thoại xuống đất khiến nó nổ độp độp.
Vừa rồi anh cũng không biết tại sao lại mất kiểm soát như vậy. Giống như anh bị cướp mất một món đồ chơi mà mình yêu thích.
“Thiếu chủ…anh không sao chứ?”, Nhược Hi bước tới khẽ ôm anh từ phía sau.
Vừa rồi anh kích động thành ra nổi giận. Đôi mắt anh đỏ như máu. Di chứng sau chiến tranh được biểu hiện ở đôi mắt đỏ đó. Chỉ cần anh nhìn thấy thứ gì đó màu đỏ là sẽ trở nên kích động.
Ví dụ như máu!
Nhưng sau khi được Nhược Hi ôm ấp thì luồng dục vọng kích phát đó dần dần được chèn ép xuống.
“Người trong điện thoại khi nãy là ai? Có quan hệ gì với em hay là giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”, Mạc Phong không hề quay người lại. Anh lên tiếng, thậm chí còn nghiến răng. Vì anh sợ sẽ phải nghe thấy câu trả lời mà mình không muốn nghe thấy.
Mỗi một người đàn ông đều có dục vọng muốn chiếm hữu. Nếu như không có khát khao đó thì tốt nhất là nên chia tay vì người như vậy họ chỉ muốn ngủ với bạn mà thôi!
Phụt!
Đúng lúc này, Nhược Hi bỗng phì cười: “Anh ghen đấy à?”
“Anh…anh không hề!”, Mạc Phong giảo biện.
Anh càng như vậy thì Nhược Hi càng cảm thấy vui: “Anh ghen rồi đấy, hơn nữa khi người khác muốn chiếm hữu em thì anh mới ghen! Anh cũng thích em một chút chút có phải không?”
Nhược Hi ôm chặt lấy anh, khuôn mặt ánh lên vẻ hạnh phúc.
Mạc Phong cũng tự hỏi mình, vừa rồi đúng là anh đã ghen sao?
Trước giờ toàn là phụ nữ ghen, hóa ra anh cũng ghen à?
“Trả lời câu hỏi vừa nãy của anh! Anh có quyền được biết. Tất cả những chuyện gây tổn hại tới lợi ích của nhà họ Mạc anh đều có quyền được biết”, Mạc Phong khẽ quát.
Nhược Hi buông tay, đi về phía lan can. Lan can vẫn chưa sửa sang xong nên vẫn còn rất nhiều xi măng, vôi vữa.
“Anh muốn biết thật không? Anh muốn biết ông ta là ai hay là muốn biết em đã ngủ với ông ta chưa?”
Mạc Phong khẽ chau mày: “Có gì khác nhau sao?”
“Đương nhiên là có! Nếu như anh chỉ quan tâm ông ta là ai thì chứng tỏ trong mắt anh chỉ có lợi ích của nhà họ Mạc. Còn nếu anh quan tâm tới việc em đã ngủ với ông ta hay chưa thì chứng tỏ anh quan tâm tới em!”
“…”
Khoé miệng anh khẽ giật, lẽ nào phụ nữ thích cắm sừng đến mức này sao?
“Vậy giữa hai người đã có gì chưa?”, Mạc Phong suy nghĩ một lúc rồi hỏi câu tiếp theo.
Nhược Hi mím miệng cười, lần này cô ấy cười rất duyên và đầy quyến rũ, tựa như đoá sen tuyết nở trên đỉnh núi.