“Đúng vậy, đều là ý của Từ Lão Nhị và Kiều Tam Hổ. Chúng tôi chỉ đi theo tới xem mà thôI!”
“…”
Vừa mới bị dọa là cả đám đã nói ra hết đầu cua tai nheo.
Thương Hồng thấy vậy không khỏi phì cười. Quả nhiên đối với những chuyện này phải có người đàn ông ra mặt mới được. Bọn họ muốn giở trò lưu manh nhưng nào ngờ Mạc Phong còn lưu manh hơn!
Trơi chò lưu manh với kẻ lưu manh thì hậu quả chính là tình hình như hiện tại.
Mạc Phong nhìn xung quanh: “Ai là Kiều Tam Hổ và Từ Lão Nhị?”
Lúc này hai người đàn ông trung niên run rẩy bước ra. Một người thì vác bụng bia, người còn lại thì gầy đét như que củi. Thật đúng là một cặp số 1 và 0 hoàn hảo.
Hai người này thấy vẻ hung dữ của Mạc Phong thì khí thế bỗng giảm đi một nửa.
“Cậu…cậu Mạc, chúng…chúng tôi cũng vì nhận tiền làm việc thay người ta. Cậu rộng lượng đừng để tâm”, Kiều Tam Hổ cúi gập người nói với anh.
Mạc Phong chỉ khoanh tay cười thản nhiên: “Nói đi? Lại là ai chỉ đạo các ông vậy!”
“Là…cậu Hứa…”, Từ Lão Nhị khẽ cúi đầu.
Đây là hai kẻ ngông cuồng nhất trong mấy người, giờ thấy thế cục thay đổi thì đâm ra sợ hãi. Loại người này thích lấy cương thắng nhu, cho rằng Thương Hồng chỉ là một cô gái nên định làm càn.
Thêm vào đó Thương Hồng không muốn mất đi quyền kiểm soát khu vực Tây Nam nên định là có thể thỏa hiệp được thì thỏa hiệp, có thể nhường được bước nào thì nhường bước đó.
Nhưng đám người này được nước làm tới. Hôm nay gặp phải Mạc Phong, bọn họ không chỉ mất món hời mà còn phải nôn hết ra những gì có được trước đó.Dù anh có đơn phương chấm dứt hợp đồng thì cũng phải thu hồi lại lô dược liệu đó.
Đợi đến khi khu vực Tây Nam không còn dược liệu để sử dụng nữa thì tự khác sẽ trở nên cuống cuồng mà thôi!
Mạc Phong nghe thấy hay từ ‘cậu Hứa’ bèn chau mày: “Cậu Hứa? Là Hứa Chí Minh à?”
“Đúng vậy! Cậu Hứa nói chỉ cần mọi người cùng thương lượng hạ giá, dùng cách chấm dứt hợp đồng để uy hiếp cậu thì nhất định cậu sẽ nhượng bộ. Nhưng thật không ngờ…”, Kiều Tam Hổ cúi đầu, cả cơ thể như trùng xuống.
Anh không khỏi nhếch môi: “Rốt cuộc cha nội này định làm gì? Đây nào phải là quấy rồi mà là cố tình hãm hại tôi thì có!”
Anh ta muốn để Mạc Phong biết rằng, nếu muốn làm ăn kinh doanh ở khu vực Tây Nam thì phải được nhà họ Hứa gật đầu đồng ý!
Rõ ràng biết rằng đám người ô hợp này tới Giang Hải không thể gây ra ảnh hưởng cho mình nhưng Mạc Phong vẫn cảm thấy buồn nôn với hành động nhỏ mọn của Hứa Chí Minh.
Đàn ông đàn ang mà chỉ biết làm những chuyện vặt vãnh thì đúng là không xứng làm đối thủ của anh!
Hứa Chí Minh tưởng rằng Mạc Phong sẽ phải đi cầu cứu anh ta, xin anh ta sẽ không quấy rầy mình nữa.
Đường đường là Minh Vương số một mà phải cúi người vì một đấu gạo sao? Hơn nữa còn là một kẻ vô liêm sỉ?
Nực cười hơn là một gia tộc lớn của Tây Nam như nhà họ Hứa mà phải giở mấy cái trò vặt vãnh như thế này cơ à?
Nếu anh ta đường đường chính chính đấu với Mạc Phong thì anh còn coi anh ta là một nam tử hán.
“Quay về nói với Hứa Chí Minh, nếu còn dám giở thủ đoạn với tôi thì tôi sẽ lật tung cả nhà họ Hứa lên đấy! Tôi mà không vui thì nhà họ Hứa tồn tại ở cái đất Tây Nam này cũng không có ý nghĩa gì đâu! Hiểu chưa?”, Mạc Phong chắp tay sau lưng, giọng điệu bình thản nhưng chứa đựng sát khí.