Lúc này Nhược Hi lần lượt phát hợp đồng cho mợi người. Đồng thời, đám đông cũng xôn xao bàn tán.
“Lần này thì hay rồi. Đổ bát cơm của mình đi luôn!”
“Đã nói là đừng có chọc giận cậu Mạc rồi. Cả ba gia tộc của Giang Hải đều nằm trong tay cậu ấy đấy, nói mà các ông không nghe!”
“Giờ ông lại nói vậy. Sao trước đó không thấy ông phản đối?”
“…”
Một người đàn ông trung niên đeo kính chậm rãi bước tới trước Mạc Phong và cố nặn ra nụ cười méo mó: “Cậu Mạc, trước đó chúng tôi cũng chỉ đùa thôi. Vùng Tây Bắc điều kiện kém lắm. Giờ chúng tôi không cần bồi thường gì nữa. Cậu nói bán bao nhiêu thì bán từng đấy!”
“Ồ? Đùa thôi à? Các ông đã ăn dầm nằm dề ở trước câu lạc bộ này mấy ngày rồi, luôn miệng đòi chấm dứt hợp đồng, giờ tôi cho các vị được toại nguyện mà lại không vui sao? Nếu như làm chuyện gì cũng có thể sửa sai thì có phải là cái thế giới này loạn cả rồi không?”, Mạc Phong xua tay cười lạnh.
“Cậu…!”
Người đàn ông trung niên đeo kính túm lấy cổ áo của Mạc Phong.
Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên bước lên, anh chỉ xua tay khẽ gằn giọng: “Sao? Muốn ra tay với tôi ở Giang Hải sao? Đừng nói là tôi khinh thường ông, dù ông có mười lá gan thì cũng không dám ra tay với tôi đâu!”
“Cậu…cậu quá ngông cuồng rồi đấy!”
“Ngông à?”
Mạc Phong nhếch miệng để lộ nụ cười khinh miệt. Anh chỉ tay ra ngoài cửa: “Nhìn bên ngoài đi!”
Đám đông lập tức quay đầu nhìn thì thấy một đám người lúc nhúc đứng ngoài đó từ bao giờ.
Tất cả bọn họ đều xếp hàng ngay ngắn. Toàn bộ tông Hắc Long và tông Thiên Long đã có mặt. Hai bang phái này mà tập hợp thì số lượng người lên tới vài trăm là điều quá đơn giản.
“Hôm nay ai dám động tới cậu Mạc thì Đàm Lão Bát tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!”, ông Tám mặc vest từ ngoài cửa bước vào.
Trưởng các tông nhánh của ông Thiên Long cũng nhao nhao chen vào trong.
“Dám động vào tông chủ của bọn tôi à? Chán sống rồi phải không?”
Người đàn ông trung niên đang túm cổ áo Mạc Phong thấy vậy thì lập tức buông tay: “Tôi…tôi và cậu Mạc đùa thôi. Đừng…đừng tưởng thật. Tuyệt đối đừng tưởng thật!”
Hai tông hội cùng có mặt không phải là do sự sắp xếp của Mạc Phong. Chẳng qua là đúng lúc Đàm Lão Bát gọi điện nói rằng muốn mời anh ăn tối nhưng anh từ chối vì phải xử lý công việc của câu lạc bộ và đề cập sơ qua những rắc rối đang gặp phải nên ông ta đã khua chiêng gõ trống kêu người tới. Điều này cũng đủ khiến Mạc Phong cảm thấy nở mày nở mặt.
“Cậu Mạc! Xử lý đám người này thế nào? Hay là tôi xử luôn, cho vào túi rồi, buộc thêm hòn đá rồi vứt xuống nước. Như vậy không chìm xuống đáy nhưng cũng không nổi lên được, cứ lơ lửng vậy đó”, Đàm Lão Bát chắp tay sau lưng cười lạnh lùng.
Đương nhiên Mạc Phong biết là ông Tám đang đùa. Nhưng đám người kia nghe thấy vậy thì hết hồn.
Đám người đứng bên ngoài ai ai cũng hung hăng, dữ tợn, lại xăm trổ đầy mình, nhìn biết ngay là dân côn đồ thường hoạt động ở các quán bar hay chợ đêm.
Những thứ khác có thể chúng không rành, nhưng đánh đấm, giáo huấn người khác thì chắc chắn sành sỏi!
“Thôi khỏi. Chúng tôi sai rồi cậu Mạc. Sau này không dám gây chuyện nữa!”
“Đều là ý của Kiều Tam Hổ, chúng tôi chỉ tới xem náo nhiệt. Cậu Mạc tha cho chúng tôi đi”.