“Lâu lắm rồi em không chạy, anh Mạc tha cho chúng em đi!”
“…”
Nhưng Mạc Phong vẫn khoanh tay, lạnh lùng nói: “Năm vòng! Người nào bị tụt lại mà không chạy, buổi trưa đừng nghĩ tới chuyện ăn cơm! Tôi nói làm là làm! Tiểu Hải, chú chạy với họ đi!”
“Vâng, đội trưởng!”, Giang Tiểu Hải đứng dậy gật đầu.
Năm vòng không quá hai km, đối với những người từng đối đầu với chiến đội hàng đầu như bọn họ chỉ là muỗi.
Nếu Mạc Phong đích thân chạy, năm mươi vòng còn không thở hổn hển, lúc trước đi lính còn phải vác theo vật nặng nữa kìa, chạy hai cây số không mang theo thứ gì trên người chỉ giống như bữa sáng thôi.
Nhưng đối với người bình thường, hai km có khi cũng là một thử thách đấy! Vừa vặn có thể chỉnh đốn lại cái đám người nhàn rỗi sinh nông nổi này!
“Anh Mạc, Tiểu Hải xuất thân trong quân đội, chạy mấy km này là chuyện nhỏ. Chúng em chỉ là những người bình thường, hay là bỏ qua đi, hay là một vòng thôi?”, Vương Bưu nhìn anh với vẻ mặt đau khổ.
Nếu sớm biết Mạc Phong sẽ đến đây hôm nay, gã đã không xem phim heo trong văn phòng rồi.
Nghe thấy vậy, Mạc Phong không khỏi nhíu mày, hai tay ôm trán: “Người trong quân đội thì không phải là người sao? Có nhiều chân hay nhiều tay hơn mấy người à. Vì ai cũng có hai bả vai khiêng một cái đầu nên đừng có nhì nhèo nữa, ai nói thêm câu nữa, mười vòng!”
Mọi người lập tức ra khỏi cửa, chạy không xong thì không được ăn, nếu như mấy lời này là của Mục Thu Nghi thì có lẽ chỉ là nói vậy thôi.
Nhưng những lời này lại từ miệng Mạc Phong, ván đã đóng thành thuyền, không làm không được, nếu mọi người không chạy năm vòng, chắc chắn sẽ không có cơm ăn.
Những người khác thì không sao, vật vã nhất là Vương Bưu, vóc dáng của gã gần một trăm cân, đừng nói năm vòng, hai vòng thôi đã thở ra bằng lỗ đít rồi.
Giang Tiểu Hải cũng nhẹ nhàng đóng máy tính lại: “Vậy em đi trước!”
“Đi đi! Chỉnh đốn đám người này cho anh. Rảnh rỗi sinh nông nổi mà. Nếu cứ thế này thì tất cả đều mắc cái gì mà huyết áp cao, tắc động mạch, cholesterol cao hết! Không có thể lực tốt, kể cả bảo vệ cũng không thèm loại người này!”, Mạc Phong nghiêm khắc hét lên.
Đã lâu không quản bọn họ, ai nấy đều tròn như cái lu rồi, xem ra tập đoàn Kim Tư Nhã gần đây kiếm được tiền rồi nhỉ, đồ ăn cũng thay đổi rồi?
Trên bãi cỏ bên ngoài công ty, một nhóm người mặc đồng phục bảo vệ đang chạy thành hàng dài.
Nhiều người làm việc trong văn phòng không khỏi nhao nhao thò đầu ra xem sau khi chứng kiến cảnh tượng này.
“Này? Hôm nay phòng bảo vệ xảy ra chuyện gì vậy, ra tập thể dục buổi sáng cơ à?”
“Thường thì ai nấy ở bộ phận bảo vệ đều trông như đám người già vậy, còn béo hơn chúng ta. Không có áp lực gì cũng có thể kiếm được ba bốn nghìn tệ một tháng. Chúng ta mệt gần chết cũng chả khá hơn họ là bao!”
“Vậy thì cô đi nộp đơn cho tổng giám đốc xin chuyển đến phòng bảo vệ đi. Kỳ lạ là nhóm người này thường ở bên trong xem TV và chơi điện thoại di động. Hôm nay dây thần kinh nào bị chập hả ta?”
“Nghe nói Mạc Phong đã về!”
“Là vị hôn phu của sếp à? Nghe nói lần này tập đoàn chúng ta kiếm được rất nhiều tiền, đều là ý của anh ta. Sao một người quyền lực như vậy lại bị xếp vào phòng bảo vệ vậy? Bất công thế nhỉ!”
“Cô thì biết cái gì, những người thực sự quyền lực thường là những người chúng ta ít để mắt tới. Tôi nghe nói rằng chính tổng giám đốc của chúng ta mới là người theo đuổi anh ta đấy, theo đuổi mãi người ta mới chịu từ nước ngoài về!”
“…”