Bùm!
Đầu óc Mạc Phong như muốn nổ tung, nghe xong chả khác nào sét đánh ngang tai.
Vẫn nhớ Diệp Đông Thanh đã nói câu này khi anh chuẩn bị rời khỏi Giang Hải lần trước, muốn sinh cho anh một đứa con gái.
“Được rồi, cơ thể của em bây giờ chưa phù hợp để mang thai. Khi nào bệnh tình của em khá hơn thì tính sau nhé, chúng ta có nhiều thời gian mà, em không tin vào gen trâu bò của anh sao!”, Mạc Phong nhướn mày cười xấu xa nói.
Diệp Đông Thanh xấu hổ vươn tay đánh một cái vào ngực anh: “Đáng ghét, người ta là con gái, sao lại đi nói huỵch toẹt ra như thế chứ!”
“Được rồi, khỏe lại rồi muốn làm gì cũng được!”
“Mạc Phong! Anh đáng ghét!”
“…”
………… Tập đoàn Kim Tư Nhã, Giang Hải, phòng bảo vệ.
Giải quyết xong chuyện gia đình, Mạc Phong lái xe đến công ty, khoảng thời gian này quá bận rộn, bận tối mắt tối mũi.
Đẩy cửa bước vào, một đám người đang xúm lại xem phim con heo nhưng lại bật tiếng rõ to.
“Ai vậy, không biết gõ cửa à!”, một tên đầu húi cua quay đầu tức giận nói, nhưng vừa nhìn thấy Mạc Phong, liền hoảng sợ nói: “Anh Mạc…”
Anh vội vàng làm động tác im lặng, đề nghị tên thanh niên không phát ra tiếng.
Giang Tiểu Hải khi nhìn thấy cảnh này cũng cười trộm, cúi đầu mím miệng nghịch máy tính.
Anh chàng Vương Bưu vừa xem phim con heo vừa đeo tai nghe, bật max volume nên không nghe thấy tiếng bước chân.
Những người khác trong phòng bảo vệ quay lại nhìn thấy Mạc Phong đều suýt nữa thì kêu lên, nhưng họ đều bị anh bắt im lặng rồi trở về vị trí của mình.
“Ồ, là bom tấn Âu Mỹ, cô gái này cũng được phết nhỉ!”, Mạc Phong đứng phía sau khoanh tay cười toe toét.
Đang tập trung xem, Vương Bưu không hề hay biết: “Đương nhiên rồi, vừa mới tải lên trang web đấy!”
Nhưng sau khi nói xong, mặt Vương Bưu đông cứng lại, bởi vì lúc ngẩng đầu, nhìn thấy trên ly nước của mình một bóng dáng quen thuộc, gã sợ tới mức nhảy dựng lên: “Mạc … Anh Mạc!”
Lần xuất hiện đột ngột sau lưng này của anh khiến gã toát mồ hôi lạnh.
“Đại đội trưởng Vương mấy ngày nay nhàn nhã thế nhỉ, sáng sớm đã lôi kéo mọi người xem phim heo.
Xem ra mấy ngày nay anh đi vắng chú cũng không nhớ anh!”, anh nhướn mày, trên môi nở nụ cười quỷ quái.
Anh vừa cười đã khiến cho người ta toát cả mồ hôi lạnh.
“Anh Mạc, có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi, em nhìn phát sốt lên mất”, khóe miệng Vương Bưu khẽ nhếch, cười khổ nói.
Anh khoanh tay, sắc mặt trùng xuống: “Tất cả mọi người lập tức xuống sân phía dưới chạy ba vòng!”
Mọi người đều chết lặng.
“A? Anh Mạc, bỏ qua đi mà, nắng to thế này chạy ba vòng để chết người à?”
“Đúng thế, một vòng của chúng ta là hơn bốn trăm mét, ba vòng là hơn một nghìn mét. Đường về nhà của em cũng không xa như vậy đâu”.