“Đừng suy diễn lung tung! Anh gặp Từ Giai Nhiên là muốn nhờ cô ấy về vụ mặt bằng ở Fortune Plaza”, Mạc Phong phất tay khẽ nói.
“Đơn giản vậy thôi á?”
“Thừa thãi, vậy thôi!”
“…”
Khu vực Fortune Plaza là nơi tấc đất tấc vàng. Dù là người có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Mạc Phong muốn có được một vị trí ở đó thì e rằng khó càng thêm khó.
Một cửa hàng tầm mười mét vuông thôi cũng đã có hàng trăm người dòm ngó tranh giành. Chỉ cần nhà họ Từ đưa ra giá thuê mặt tiền là lập tức sẽ bị cướp ngay. Cướp được rồi mà không kinh doanh, bán sang tay là giá đã có thể cao hơn năm lần so với giá ban đầu rồi!
Vì vậy có được một vị trí mặt tiền ở gần Fortune Plaza thì chắc chắn chỉ có lãi chứ không lỗ.
“Em cũng nghe Thương Hồng nói rồi. Anh mua được tơ lụa và đá ngọc ở Nam Khương. Thật phục anh cái gì cũng mua được. Nếu mà ở thời đại những năm tám mươi của Yến Kinh thì anh được gọi là ‘lão gia’ rồi đấy! Chuyên đi lùng đồ mới để bán kiếm tiền! Nhưng anh cũng đừng đau lòng, nếu phía bên Fortune Plaza mà căng quá thì em sẽ tìm một mặt tiền cạnh Music Plaza cho anh!”, Mục Thu Nghi an ủi.
Có lẽ cô đã đoán ra Mạc Phong phải chịu thiệt nên khi về nhà mới buồn phiền không vui như vậy.
Anh đưa ta khẽ sờ mũi cô gái, sau đó ôm chặt lấy eo cô: “Em không tin người đàn ông của em như vậy cơ à?”
“Em đã chịu đâu, anh đâu phải người đàn ông của em!”
“Còn cứng miệng à, có phải anh phải hôn em tới khi chân mềm nhũn thì em mới chịu nói thật không?”
Cái tay của Mạc Phong bắt đầu trở nên hư đốn, nó không ngừng sờ soạng người của Mục Thu Nghi giống như đang khám phá một vùng đất mới.
Cạch!
Đúng lúc này cánh cửa bếp được mở ra. An Nhiên ôm bát chồng bát đứng trước cửa cười với vẻ chua chát khi nhìn thấy biểu cảm và hành động của hai người họ: “Hai người nói chuyện đi, em…em!”
Mục Thu Nghi đẩy Mạc Phong ra trừng mắt: “An Nhiên, cô đưa bát cho gã này đi! Lâu vậy mà anh ấy không về nên giờ phải phạt!”
Nói xong cô đưa hết chồng bát đĩa cho Mạc Phong. Mạc Phong nhìn vào chồng bát đĩa còn ở trong bếp thì cảm thấy cạn lời. Mấy cô gái này vừa mở tiệc hay sao mà dùng hết sạch cả bát đĩa trong bếp vậy?
“Hay là để em giúp anh Mạc, nhiều quá một người rửa bao giờ mới xong!”, An Nhiên nhìn anh với vẻ thương xót.
Mạc Phong bỗng cảm thấy ấm áp. Không uổng công anh thương yêu cô nhóc này. “Không sao, mọi người ra ngoài đi, bếp để anh dọn dẹp, anh mới không có nhà mấy ngày mà đã bẩn thế kia. Phải quét dọn ngay mới được!”
“Nhưng mà…”
An Nhiên vốn định nói thêm gì đó nhưng bị Mục Thu Nghi kéo ra ngoài. Mạc Phong thở dài khi nhìn thấy chồng bát đĩa. Bận rộn ở Nam Khương lâu như vậy mà về vẫn còn phải chăm sóc cái lũ nha đầu này.
Làm đàn ông thật không dễ dàng gì mà!
Đêm khuya!
Mọi người đã ngủ say mà Mạc Phong vẫn đang dọn dẹp phòng ốc.
Bình thường An Nhiên cũng hay dọn dẹp. Nhưng nhà đông người quá, nếu không dọn dẹp mỗi ngày thì sẽ rối tung lên ngay, nhất là do biệt thự quá lớn nên việc quét dọn càng thêm phiền phức.
Mạc Phong vội dọn dẹp sơ qua tầng dưới. Lúc này có tiếng bước chân khẽ khàng từ sau vọng tới.
“Muộn vậy rồi không đi ngủ mà còn dọn dẹp sao, trước đây sao em không phát hiện ra anh là người ưa sạch sẽ như vậy nhỉ?”, Thương Hồng mặc một chiếc váy ngủ màu hồng bước xuống.