Mộ Dung Trầm Chương day đầu lọc thuốc lá vào trong gạt tàn: “Hay là…chúng ta chia tay đi…”
“Ơ! Chồng nói gì vậy, đừng đùa nữa! Ngày Cá Tháng Tư qua lâu rồi mà. Sau này đừng lấy những chuyện này ra đùa em nữa. Em đau tim lắm!”, Trần Nhã cố nặn ra một nụ cười.
Nhưng anh ta chỉ đẩy Trần Nhã ra: “Anh nói thật. Chúng ta chia tay đi. Anh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống này rồi. Mệt lắm!”
“Mệt mỏi với cuộc sống này sao? Vậy tại sao lúc ban đầu anh còn làm như vậy với em! Nếu anh đã sớm muốn chia tay thì còn gần gũi em làm gì? Đợi khi em tuyệt vọng anh nhóm lên hi vọng rồi lại đá em sao?”
Sau khi về nước, Trần Nhã vốn luôn giữ khoảng cách với Mộ Dung Trầm Chương vì không muốn qua lại với anh. Lúc đó, chính Trần Nhã là người muốn chấm dứt nhưng anh ta không chịu, tìm đủ cách để ở gần cô.
Người con gái làm sao chịu được cảnh người mình từng yêu cứ bám lấy mình. Vì vậy hàng phòng ngự của cô cuối cùng đã bị phá vỡ và một lần nữa cô ấy lại chìm đắm trong biển tình.
Cho tới khi Trần Nhã không thể dứt ra được lưới tình thì Mộ Dung Trầm Chương lại đòi chia tay. Trước đây, khi họ ở nước ngoài cũng y như vậy. Ngày ngày mọi thứ vẫn diễn ra bình thường cho tới khi tâm trạng của một người có sự thay đổi thì họ lại đòi chia tay.
Mộ Dung Trầm Chương lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đặt trên bàn: “Trong thẻ này có ba triệu tệ. Nếu em tiêu xài đúng mực thì sống cuộc đời đỉnh đương mười, hai mươi năm không thành vấn đề. Nếu không đủ thì anh sẽ gửi thêm, coi như là anh có lỗi với em!”
“Em không cần tiền của anh! Anh coi em là gì vậy. Em là bạn gái của anh, không phải là gái ngành! Đừng dùng tiền để đuổi em. Hôm nay anh có thể rời đi, nhưng hãy cho em một lý do!”, Trần Nhã đập thẻ vào người anh ta.
Gia đình cô ấy cũng khá giả, nếu không, đã không đi du học lâu như vậy.
Hơn nữa lương một tháng của cô ấy cũng sáu nghìn tệ. Mặc dù không thể so với số tiền ba triệu tệ của Mộ Dung Trầm Chương nhưng tự nuôi mình thì vẫn dư dả.
Mấu chốt là việc dùng tiền chia tay có nghĩa là gì? Là đuổi cô ấy sao?”
“Anh…sắp kết hôn rồi!”, Mộ Dung Trầm Chương chậm dãi lên tiếng.
Mặc dù chỉ có vài từ nhưng thật khó nói nên lời. Vì mỗi lờì nói ra đều như những nhát dao đâm vào trái tim cô.
Trần Nhã nhất thời không kịp phản ứng: “Kết…kết hôn sao? Với…cô Từ à?”
“Đúng vậy! Hôn lễ diễn ra vào thứ tư tuần sau. Tối qua anh cũng mới biết!”, Mộ Dung Trầm Chương thở dài với vẻ bất lực.
Là đương sự mà hôm qua anh ta mới biết, như vậy có phải là quá nực cười hay không?
Nếu như theo kế hoạch lúc trước thì vẫn còn tới nửa tháng. Thế nhưng sau đó người lớn nói là tìm được ngày hoàng đạo nên sẽ tiến hành trước luôn. Nhưng nếu việc cưới trước hay cưới sau vài tháng mà có kết cục giống y nhau thì thà Mộ Dung Trầm Chương cưới trước còn hơn, như vậy có thể sớm kết thúc đau khổ.
Nghe tin anh ta sắp kết hôn, phản ứng của Trần Nhã không dữ dội như trước đó nữa, ít nhất thì cô ấy có thể khẳng định được rằng anh ta bị ép.
Cô chỉ biết tự an ủi mình như vậy.
“Vâng! Thứ tư…em nhất định sẽ đi, nhưng tối nay anh sẽ ở lại đây hay về?”
Mộ Dung Trầm Chương nghe giọng điệu của cô có phần dịu xuống thì thở phào: “Nếu em không giận thì được nhiên là anh muốn ở lại, có thể ở thêm được tối nào hay tối ấy!”
Nói xong anh ta bế Trần Nhã như bế công chúa vào phòng. Cô nằm trên người anh không chút phản kháng để mình có thể sở hữu trọn vẹn người đàn ông này lần cuối cùng.
Nếu việc thích một người đau khổ đến như vậy thì tại sao tình yêu lại cứ khiến con người ta phải điên cuồng đến thế chứ?