Mạc Phong không nói hai lời, lập tức quay lưng đi tới chỗ tảng đá đang cắm thanh kiếm Tàn Uyên. Anh dùng hết sức bình sinh kéo thanh kiếm ra, hét lên: “Ra đây cho tao!”
“Anh làm gì vậy? Còn yếu thì nằm nghỉ ngơi đi, có thể đừng làm người khác lo lắng được không?”, Diệm Phi quay đầu lại giận dữ quát.
Keng!
Thanh kiếm được rút ra khỏi đá kèm theo một tiếng vang lanh lảnh.
“Đùa kiểu gì vậy, sao lại để một cô gái nhỏ bé như cô ấy phải gánh vác một trọng trách lớn như vậy?
Nhất định phải có cách khác, không thể dùng hạ sách này!”, Mạc Phong một tay cầm kiếm, mệt mỏi nói.
Nhưng anh đang chuẩn bị lao về phía trước thì Diệm Phi đã dang tay cản lại nói: “Anh điên rồi sao? Một khi ấn Nữ Oa xuất hiện, ở bên dưới sẽ xuất hiện một lốc xoáy. Chỉ có dùng máu truyền nhân của Nữ Oa mới khiến nó dừng lại được, nếu không…”
“Nếu không nó sẽ cuốn hết tất cả mọi người xung quanh vào. Kết cục thế nào anh cũng biết rồi đấy!”, Trương Phong bổ sung.
Lúc này trong đầm Bích Thu quả thực có một cơn lốc xoáy. Con Hắc Long đã bị cuốn vào trong đó, xung quanh gió lốc thét gào. Nếu giờ lao ra khỏi sơn động chắc chắn sẽ bị cuốn vào cơn lốc.
Thủ ấn khổng lồ đó đột nhiên xuất hiện trên không, Bạch Doanh khóe mắt ngấn lệ: “Tạm biệt… hy vọng kiếp sau vẫn gặp được anh…”
Một nửa người cô đã đi vào trong cơn lốc, nhưng đột nhiên cô cảm thấy trên cổ mình đau nhói. Bạch Doanh cúi xuống xem thì thấy một con trùng nhỏ đang bám lấy cổ cô mà hút máu.
“Đây là… Huyết Cổ?”, Bạch Doanh nhận ra loại trùng này.
Huyết Cổ là một loại cổ trùng có khả năng xâm nhập vào trong máu, sau đó thao túng hành vi của vật chủ.
Huyết Cổ hút no máu liền bay đi. Đúng lúc Bạch Doanh chuẩn bị bước hẳn vào trong cơn lốc thì đột nhiên cảm nhận được có một bàn tay tóm lấy vai mình kéo ra.
“Vưu Giai Hàng! Anh làm gì vậy!”, Bạch Doanh bị ném ra xa.
Bạch Doanh vừa bị hất bay ra thì Vưu Giai Hàng tóm lấy Huyết Cổ, cho nó cắn lên cổ mình.
“Hãy để tôi làm cho em một việc cuối cùng này nhé!”
Bạch Doanh như thể hiểu ra điều gì đó, vội vã lao về phía cơn lốc xoáy, hét khàn cả giọng: “Không được!
Anh quay lại ngay!”
“Đừng khóc, giờ tôi không thể ôm em được…!”
Nói rồi Vưu Giai Hàng đánh mạnh vào vai Bạch Doanh khiến cô bay ra xa. Sau đó hắn nhảy về phía sau, vào trong cơn lốc xoáy.
“Kiếp sau! Đổi lại hãy để em gặp tôi trước!”
Lúc nhảy vào trong cơn lốc, khóe mắt Vưu Giai Hàng chảy xuống một dòng lệ. Trong đầu hắn như tua lại từng cảnh tượng khi hắn được ở bên cạnh Bạch Doanh. Mặc dù cô nhóc này lúc nào cũng đi gây họa còn hắn là người gánh họa, nhưng dù có bị đánh bị phạt thế nào vì cô hắn cũng thấy xứng đáng.
Mọi người đều nói con người trước khi chết đi sẽ tua lại cuộc đời mình như một thước phim.
Bao nhiêu người trước nay luôn cho rằng cuộc sống của Vưu Giai Hàng rất sung sướng, tốt đẹp, nhưng chỉ có mình hắn biết thực ra mình đã sống cuộc sống thế nào.
Bạch Doanh là lý do duy nhất khiến hắn ở lại Nam Khương. Vưu Giai Hàng từ nhỏ đã là cô nhi, Xích Ly thấy hắn trời sinh biết chơi cổ trùng, hơn nữa bị cổ trùng cắn cũng không sao cho nên mới nhận nuôi hắn.
Ông ta muốn bồi dưỡng hắn thành một cao thủ nuôi cổ độc, làm tay sai cho ông ta.
Xoáy lốc đó trong phút chốc đã biến mất, trên mặt đầm Bích Thu xuất hiện một luồng khí đánh cho Bạch Doanh bay ra xa.