Chủ yếu là do đánh nhau với Hắc Long quá lâu, anh đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực, đến sức để nói cũng không còn. May mà mọi người đã tìm được một sơn động, có Diệm Phi ở đây thì việc đốt lửa sưởi ấm cũng không thành vấn đề.
Một ngọn lửa được thắp lên trong sơn động. Trương Phong nhìn mực nước đang không ngừng dâng cao nghi hoặc hỏi: “Ủa? Không phải đã đánh thắng con Hắc Long kia rồi sao? Tại sao nước vẫn tiếp tục dâng lên vậy? Sắp tới miệng sơn động này rồi!”
“Dìu tôi dậy!”, Mạc Phong hai tay chống xuống đất muốn ngồi dậy.
Nhưng vừa nhấc người lên một chút thì đã bị Diệm Phi ấn xuống nói: “Người anh nóng thế này là phát sốt lên rồi đấy biết không hả? Không muốn sống nữa à?”
“Mặc kệ tôi, tôi phải ra xem con Hắc Long đó rốt cuộc đã chết chưa!”
“… …”
Lần đầu Mạc Phong sử dụng Nhược Kim Thiền của Thất Tinh Bộ, anh cũng bị rút kiệt sức lực. Sau này khi sức mạnh nội tại của anh tăng dần thì khai triển chiêu thức số một này đã không thành vấn đề nữa.
Lần thứ hai khi anh sử dụng Hoành Quán Bát Phương của Thất Tinh Bộ không bị kiệt sức như lần trước là do có đá Huyền Hoàng!
Ban nãy, trong lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, Mạc Phong lĩnh ngộ được chiêu thức thứ ba của Thất Tinh Bộ: Bách Bộ Phi Kiếm. Anh cảm thấy toàn bộ dương khí trong cơ thể mình đã bị kiếm Tàn Uyên hút sạch. Giờ đến nói chuyện anh cũng không còn sức.
Cảm giác như anh cũng suýt đi tong cái mạng. Nếu làm đến nước này mà Hắc Long vẫn chưa chết thì Mạc Phong quả thực chỉ có thể lấy sợi bún thắt cổ tự tử. Để có thể lĩnh ngộ được chiêu thứ ba này mà mấy lần anh đã suýt chết trong tay Hắc Long.
Diệm Phi ra ngoài cửa động quan sát tình hình thì thấy Hắc Long đang nổi lềnh bềnh trên cột nước ban nãy. Mặc dù đã bị Mạc Phong đánh cho mất nửa già cái mạng nhưng nó vẫn còn thở. Có điều nghĩ cũng phải, năm đó cũng không giết được nó mà chỉ có thể phong ấn lại. Vậy thì bây giờ cũng đâu dễ giết được nó?
“Bạch Doanh?”, Diệm Phi nhìn thấy một luồng ánh sáng nhàn nhạt đang bay về phía Hắc Long.
Mạc Phong vừa nghe thấy tên Bạch Doanh thì lập tức gắng hết sức chống người ngồi dậy nói: “Cô nhóc này sao lại ương ngạnh thế cơ chứ!”
Nói rồi anh định đi rút thanh kiếm Tàn Uyên đang cắm trong tảng đá ra. Thế nhưng dù có dùng sức thế nào, thanh kiếm vẫn không nhúc nhích như thể nó được khảm vào trong đá vậy.
“Bỏ đi, giờ đến thanh kiếm anh cũng cầm không nổi. Tốt nhất là ở lại đây nghỉ ngơi đi!”, Diệm Phi vội vã dìu anh ngồi lại chỗ phiến đá.
Lý do Diệm Phi ở lại đây không ra ngoài giúp không phải vì cô sợ mà là vì cô không những không giúp được mà còn làm vướng chân thêm. Mưa xối xả thế này, hỏa thuật của cô vốn không có chút tác dụng nào.
Trương Phong lúc này đứng ở cửa động hỏi với vẻ khó hiểu: “Đó là trận pháp gì vậy? Kỳ lạ quá!”
Mạc Phong cũng được dìu đến trước cửa sơn động. Bên ngoài mưa mù dày đặc, ngoài trừ cái bóng đen khổng lồ đang không ngừng vặn vẹo trên cột nước kia thì chẳng nhìn thấy cái quái gì sất.
Chỉ thấy một ánh sáng nhỏ bàng bạc ở phía xa xa. Xung quanh luồng sáng đó, nước tách làm đôi, cột nước chọc trời cũng dần biến mất.
Hắc Long cũng bị đưa về đầm Bích Thu. Bạch Doanh cầm quyền trượng trong tay chỉ lên trời. Đột nhiên, trên không trung xuất hiện một thủ ấn, Bạch Doanh đang đứng trong thủ ấn đó.
“Đây là… ấn Nữ Oa! Cô ấy đang muốn dùng sinh mạng mình để phong ấn con Hắc Long này!”, Diệm Phi nhìn thủ ấn vừa xuất hiện trên không trung kinh hãi hô lên.
Trương Phong kinh ngạc hỏi: “Thứ này rất lợi hại sao?”
“Một nghìn năm trước khi phong ấn con Giao Long đó, Thánh nữ lúc đó đã dùng ấn Nữ Oa, hiến dâng chính máu thịt mình để trấn áp con quái vật kia! Tôi vẫn luôn cho rằng đó chỉ là truyền thuyết, thật không ngờ nó lại là thật!”
“… …”