Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta

Chương 39




Diệp Vân Thường cười cười, nhưng trong ánh mắt lại mang hàn ý: “Nếu các vị đến đây vì chuyện này thì...Phượng Vũ tiễn khách, nơi này ta không chào đón người của Diệp gia.”

“Vâng, chủ nhân.”

Phượng Vũ đã sớm ngứa mắt những người này, nếu như không phải không có mệnh lệnh của Diệp Vân Thường, hắn đã sớm ném hết bọn họ ra ngoài.

Sắc mặt Diệp Bảo Dương khẽ biến đổi, hắn không ngờ mình đã nguyện ý hạ mình đến đón nàng trở về mà nữ nhân này còn không cho hắn chút mặt mũi nào.

“Diệp gia chủ, Diệp Tam tiểu thư, các ngươi còn đứng thất thần làm gì? Không nghe chủ nhân ta nói gì sao? Chẳng lẽ còn muốn ta sử dụng bạo lực thì các ngươi mới chịu đi sao?” Phượng Vũ nhíu mày, tức giận nói.

Sắc mặt Diệp Bảo Dương trầm xuống: “Từ khi nào một kẻ hầu lại có thể quản đến chuyện của Diệp gia như vậy?”

“Kì lạ nha, ta không có quản chuyện của nhà ngươi?” Vẻ mặt Phượng Vũ giống như không hiểu chuyện gì, “Ta chỉ đang thay chủ nhân của ta đuổi một số người không biết xấu hổ đi mà thôi, cái này có liên quan gì đến Diệp gia của ngươi? Chủ nhân của ta cũng không phải người của Diệp gia.”

“Ngươi...” Diệp Bảo Dương tức đến gương mặt xanh mét, cả người tản ra sát khí, “Thường Nhi, ngươi thật sự không muốn trở về Diệp gia?”

Diệp Vân Thường ngáp một cái, ánh mắt nhàn nhã đảo qua khuôn mặt xanh mét của Diệp Bảo Dương, không nói lời nào nhưng Diệp Bảo Dương có thể từ sắc mặt nàng biết được câu trả lời.

Nếu như nàng đã không đồng ý, vậy chỉ có thể động thủ...

Ánh mắt Diệp Bảo Dương lóe lên, thời điểm hắn chuẩn bị ra tay, một thanh âm vội vã từ phía sau truyền đến: “Đồ nhi, đồ nhi ngoan của ta, cho ta uống một ngụm nước, khát nước quá.”

Lão giả bước đi như bay, nhanh chóng đến trước mặt Diệp Vân Thường.

Tay chộp lấy bình trà trên bàn mà tu một hơi.

Chỉ thấy một lão nhân mặc quần áo xinh đẹp, một đầu tóc rối bời như mới vừa trải qua trận chiến dữ dội, mặt mũi còn đầy đất cát.

Diệp Mộng Tuyết chán ghét nhăn mặt, nhịn không được phất tay nói: “Ăn mày từ đâu tới đây vậy? Dơ bẩn ghê tởm muốn chết.”

“Ăn mày?”

Vừa nghe lời này, lão giả bỏ bình trà xuống bàn, quay đầu nhìn Diệp Mộng Tuyết, chớp mắt, chỉ vào chính mình nói: “Ngươi là đang nói ta sao?”

Diệp Mộng Tuyết cười lạnh, vẻ mặt khinh miệt: “Ở đây ngoài ngươi ra còn ai vào đây? Chẳng lẽ chính ngươi cũng không rõ thân phận của mình sao? Nói nhiều với loại ăn mày như ngươi cũng sợ làm bẩn miệng ta.”

“Khụ khụ!” Đột nhiên, Diệp Vân Thường nhịn không được ho khan mấy cái, trong mắt toàn là ý cười, nàng buồn cười khi nhìn một màn trước mặt này.

Nhưng không phải người nào cũng có thể kìm nén được, hai tiếng cười ha hả vang lên.

“Ha ha, nàng là đang nói người đó? Ăn mày? Ha ha...”

Diệp Trí Mặc cùng Phượng Vũ ôm bụng cười lớn, khi nhìn thấy gương mặt xanh mét của Vân Hi đại sư thì lại càng cười lớn hơn trước.

Đường đường là Thủ tịch đan sư của Hoàng Sơn Môn, Vân Hi đại sư lại bị coi là một tên ăn mày? Còn bị một thiếu nữ ghét bỏ như thế, lão nhân này chưa bao giờ gặp những chuyện như vậy.

“Ngươi xác định ta là ăn mày sao?” Vân Hi chỉ vào mũi mình, lập lại câu hỏi lần nữa.

Hắn chỉ là đi dạy dỗ cho tên Hư Trúc kia một trận, khiến cho bản thân chật vật chút thôi, từ lúc sinh ra đến bây giờ lần đầu tiên hắn bị người khác coi là ăn mày.

Có tên ăn mày nào anh tuấn tiêu soái phong lưu như hắn sao?

“Thì ra không những là ăn mày mà còn bị ngốc nữa.” Diệp Mộng Tuyết hừ lạnh một tiếng, đời này của nàng ghét nhất chính là loại ăn mày dơ bẩn này.

Loại người này chính là vết nhơ của xã hội, không có tư cách được sống trên đời này.

Diệp Bảo Dương nhíu mày, đánh giá Vân Hi trước mặt, lão nhân này tuy ăn mặc quái dị, chật vật không chịu nổi nhưng không biết tại sao hắn lại có cảm giác người này không đơn giản.

Trước khi chưa biết rõ thực lực của đối phương, không nên đắc tội người ta.

Dù sao ở đại lục này có những cường giả thích giả làm ăn mày.

“Vị tiền bối đây, con gái ta còn nhỏ không hiểu chuyện, hi vọng lão tiền bối bỏ qua cho, đừng chấp nhặt nàng.”

Diệp Bảo Dương nói như vậy có ý nói là một cường giả thì không so đo cùng kẻ yếu hơn nữa đó còn là thiếu nữ mới mười mấy tuổi. Nhưng Diệp Bảo Dương đã sai, Vân Hi này là một người kì quái, hắn không quan tâm người kia mạnh hay yếu, khi dễ đồ đệ của hắn đều không phải là thứ tốt đẹp gì.

“Các ngươi đến đây để làm gì?” Ánh mắt Vân Hi nhìn bọn họ như đang đề phòng sài lang hổ báo, hắn không quên người của Diệp gia vô sỉ cỡ nào, lỡ như đồ đệ bảo bối của hắn bị bọn họ khi dễ thì làm sao?

“Vân Hi đại sư” Phượng Vũ ngẩng đầu nhìn Diệp Bảo Dương một cái, đi đến bên cạnh Vân Hi, nói: “Vừa rồi Diệp gia chủ đến bức bách chủ nhân ta trở về, chủ nhân ta không muốn, nếu không phải lão tiền bối đột nhiên trở về thì chỉ sợ Diệp gia chủ đã động thủ với chủ nhân nhà ta.”

Hắn nhìn thấy rõ động tác của Diệp Bảo Dương, nhân cơ hội này tố cáo một phen.

“Hửm?” Vân Hi nhướng mày, hắn vẫn là xem nhẹ sự vô sỉ của Diệp gia rồi, chính miệng hắn trục xuất bọn họ đi, bây giờ cũng chính hắn đến bắt nàng trở về, trên đời này còn có người nào vô sỉ như hắn nữa sao?

“Cho dù như thế thì sao? Cha ta đã có hảo tâm đến đón nàng trở về, nàng chẳng những không cảm kích còn ăn nói cuồng ngôn.” Diệp Mộng Tuyết từ nhỏ đã được nuông chiều, ăn nói kiêu căng đã quen, dĩ nhiên chỉ cho rằng Vân Hi là một tên ăn mày bình thường, thậm chí nàng không rõ vì sao cha lại phải khách khí với một ăn mày như vậy, không sợ bôi nhọ thân phận của hắn sao.

"Chát!!!"



Lập tức trên má Diệp Mộng Tuyết in năm dấu tay đỏ tươi, không đợi nàng phản ứng lại, “Ầm” một tiếng, nàng bị một cước đá bay ra ngoài.

“Tuyết Nhi!!!” Diệp Bảo Dương cả kinh, thất sắc, vội vàng la lên.

Diệp Mộng Tuyết nặng nề ngã trên mặt đất, đau đến chảy nước mắt, từ nhỏ đến lớn nàng được mọi người nuông chiều hỏng rồi, có khi nào bị đánh như thế đâu?

Hơn nữa còn bị một tên ăn mày đánh.

“Ngươi dám đánh ta, một tên ăn mày dơ bẩn như ngươi cũng dám đánh ta, ta nói cha ta giết ngươi!” Diệp Mộng Tuyết đầu tóc tán loạn đứng lên, ánh mắt hung ác, toàn thân đau đớn làm nước mắt không ngừng trào ra, gương mặt tràn ngập dữ tợn.

“Tuyết Nhi” Diệp Bảo Dương lạnh giọng quát một tiếng, sau đó quay sang Vân Hi, sắc mặt thâm trầm nói: “Lão tiền bối, con gái ta cho dù không đúng cũng không đến lượt một người ngoài như ngươi chỉ dạy, huống chi một lão nhân lại khi dễ một đứa trẻ có cảm thấy quá đáng hay không?”

“Ha ha” Vân Hi cười to, đầu tóc tung bay trong gió, hắn chuyển mắt nhìn Diệp Bảo Dương, nói: “Quá đáng? Chuyện đó có quá đáng hơn chuyện một tên khốn kiếp vứt bỏ cháu ruột của mình hay sao? Chính là lão phu muốn đánh ai liền đánh, ai dám nói không với ta? Ngay cả ngươi, ta cũng muốn đánh.”

Người trong Hoàng Sơn Môn đều biết tính tình của lão nhân này, hắn không phải là loại người nói đạo lý với ngươi, ngươi không trêu chọc hắn đương nhiên sẽ được bình an, nếu chọc phải hắn, mặc kệ người kia có là ai hắn đều không phân rõ phải trái với ngươi, hơn nữa hắn còn rất bênh vực người của mình.

Có một lần, dược đồng của hắn đi ra ngoài hái thuốc bị người khác khi dễ, lão nhân này liền tìm đến cửa bắt người kia nhận lỗi thì không nói, còn hung hăng đánh người kia một trận khiến người ta suýt mất mạng.

Từ đó trở về sau, dù chỉ là một dược đồng, chỉ cần là người của Vân Hi hắn thì không một ai dám chọc vào.

“Ngươi đừng quá phận”, Diệp Bảo Dương cắn răng, hung tợn nói: “Kính An thành này không phải thiên hạ của một mình ngươi, đừng quên gần đây có người Hoàng Sơn Môn còn đang ở kinh thành, ta lại cùng Hoàng Sơn Môn có chút giao tình, nếu ngươi không nhận lỗi với con gái ta, nếu không khó tránh ta tìm người của Hoàng Sơn Môn đến đòi lại công đạo này cho ta.”

Hoàng Sơn Môn?

Diệp Vân Thường nhịn không được cong khóe môi, đây có tính tự lấy đá đập chân mình hay không? Trong Hoàng Sơn Môn còn có người nào dám vì Diệp Bảo Dương mà đến tìm Vân Hi gây sự sao.

“Ha ha ha!” Vân Hi ngửa đầu cười to, “Tốt, rất tốt, ta sẽ ở đây chờ người đó đến tìm ta, còn không phải một chút rác rưởi của Hoàng Sơn Môn mà thôi, Vân Hi ta còn sợ bọn họ hay sao?”

Nếu so sánh với Vân Hi, những người như Hư Trúc quả thật là rác rưởi, cho nên hắn căn bản là không để những người đó vào mắt, hơn nữa có cho Hư Trúc mười lá gan cũng không dám đến tìm hắn gây sự.

Trong Hoàng Sơn Môn, Hư Trúc không phải là một thế lực mạnh nhất.

“Vậy ngươi chờ đó cho ta”, Diệp Bảo Dương hừ lạnh, quay đầu nói: “Tuyết Nhi, chúng ta đi.”

Hắn vốn khách khí với lão nhân này nhưng hắn lại đánh con gái hắn như vậy, vậy mặt mũi hắn còn để ở đâu.

Có lẽ thực lực của hắn rất mạnh nhưng có mạnh thế nào cũng không bằng Hoàng Sơn Môn, nếu như có cầu được Hư Trúc đại sư tương trợ, chẳng phải có thể chèn ép hắn một chút rồi sao?

Hiện tại Diệp Bảo Dương còn không biết mình đã đắc tội người mà ngay cả Hư Trúc còn không dám đắc tội, nếu không cho hắn một trăm lá gan cũng không dám ở trước mặt người kia mà kêu to gọi nhỏ như thế.

“Cha, chúng ta cứ như vậy mà bỏ qua cho bọn chúng sao?” Diệp Mộng Tuyết căm hận nói.

“Bỏ qua? Làm sao có thể bỏ qua? Có điều ta cảm nhận linh khí dao động trên người lão nhân kia nhưng không phát hiện được thực lực của hắn, vậy chỉ có một khả năng đó chính là thực lực của hắn mạnh hơn ta, loại cường giả này không nên trêu vào, nhưng trên đời luôn có những người mạnh hơn hắn, con cứ yên tâm, thù hôm nay tất nhiên phải báo.”

Bất quá Diệp Bảo Dương hối hận đã dẫn theo Diệp Mộng Tuyết cùng đến, nếu không đã không chọc Diệp Vân Thường tức giận.

Ban đêm, ánh trăng xuyên qua cành cây chiếu vào phòng.

Một bóng người chợt lóe lên từ cửa sổ tiến vào, lạnh lẽo mà nhìn thiếu nữ đang ngủ ngon lành trên giường. Đột nhiên, tựa như cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, liền mở mắt ra, lúc này một viên thuốc màu đen bay thẳng vào miệng nàng, không kịp phản ứng viên thuốc kia đã tan ra thành nước, theo quán tính nàng liền nuốt xuống bụng.

Bóng người kia thấy thiếu nữ kia đã nuốt thuốc vào, không do dự đập một cái vào sau ót nàng, ngất xỉu trên giường, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Người kia vừa đi, một khắc sau lại có người khác tiến vào căn phòng kia, không biết đã làm gì chỉ thấy một khắc sau cũng đi rời khỏi...

Ngày hôm sau, khắp đầu đường ngõ nhỏ đều nghị luận một chuyện.

“Này, các ngươi nghe gì chưa? Đêm qua Tam tiểu thư Diệp gia Diệp Mộng Tuyết không biết bị bệnh gì, làm cho gương mặt đều bị sưng vù, còn bị ngứa ngáy không ngừng, làm cho nàng phải dùng tay gãi, bây giờ gương mặt hoàn toàn bị hủy rồi.”

“Tam tiểu thư Diệp gia trước nay đều rất ương ngạnh, kiêu căng vô cùng, bình thường đắc tội không ít người, nói không chừng lần này chọc phải người không nên chọc cho nên mới có hậu quả như vậy, ha ha ha!”

“Xem ra về sau vẫn nên khiêm tốn một chút, miễn cho bị giống tam tiểu thư chọc nhầm người...”

“Loảng xoảng!”

Trong phòng, Diệp Mộng Tuyết đem ly bình trên bàn quét hết xuống đất, ghé lên bàn khóc rống lên, vốn dĩ là bộ dáng kiều diễm hẳn phải rung động lòng người nhưng lúc này phối hợp với gương mặt kia khiến người ta rét lạnh một lúc.

“Diệp Vân Thường, nhất định là do tiện nhân kia đã làm!”

Trừ tiện nhân kia ra thì còn có người nào dám làm chuyện này?

Một ngày nào đó nàng sẽ trả lại hết tất cả cho nàng ta.

Không ầm ĩ như ở Diệp gia, lúc này trong Phù Dung gia trang lại rất yên tĩnh, Diệp Vân Thường từ trên giường ngồi dậy...

Nhìn ánh nắng bên ngoài chiếu sáng cả căn phòng, nàng nở nụ cười tươi, một ngày mới lại bắt đầu rồi, chỉ còn một ngày hôm nay để nàng có thể nhàn hạ nữa thôi, ngày mai nàng phải rời đi nơi này, không biết lần này sẽ có chuyện gì xảy ra nữa đây, cho dù là chuyện gì nàng cũng sẽ mạnh mẽ vượt qua nó.

.......

Lúc này ở đại sảnh Diệp gia, Hư Trúc ngồi trên ghế đầu nghe thấy tiếng leng keng cùng tiếng la hét ồn ào từ xa truyền đến, bất giác nhíu mày, trào phúng nói: “Lệnh nữ đúng là lợi hại thật, thanh âm đập đồ cũng có thể truyền đi xa như thế.”



Sắc mặt Diệp Bảo Dương đỏ lên, cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể gượng gạo cười: “Hư Trúc đại sư, không biết hôm nay ngài tới đây có chuyện gì sao?”

Hư Trúc đặt ly trà xuống, nhàn nhạt liếc mắt hắn một cái: “Ta hôm nay đến đây để tìm Diệp Vân Thường, không biết nàng có ở trong phủ hay không?”

“Này...” Diệp Bảo Dương lau mồ hôi lạnh, cung kính nói: “Thật ra là nha đầu kia hiện tại không ở trong phủ, nàng cũng không muốn trở về phủ mà còn bái một lão nhân lôi thôi lếch thếch làm sư phụ rồi, chính là lão nhân kia không cho nàng có qua lại cùng Diệp gia, hơn nữa người kia còn không để Hoàng Sơn Môn vào mắt, còn nói nếu người Hoàng Sơn Môn tìm tới, hắn sẽ khiến cho người đó khóc lóc cầu xin.”

Hư Trúc trong lòng cười lạnh, làm sao hắn lại không biết Diệp Bảo Dương đang thêm mắm dặm muối mà nói vậy, có điều nha đầu kia phải là người của Hoàng Sơn Môn, dù là người nào cũng không thể cướp được.

“Nói cho ta biết nàng đang ở đâu?”

Diệp Bảo Dương nhìn ra Hư Trúc không hoàn toàn tin lời nói của mình, bất quá nếu hắn muốn tự thân đến đó thì lão nhân kia có trái ngon mà ăn rồi.

Nghĩ đến đây, Diệp Bảo Dương vui vẻ mà nói địa chỉ cho Hư Trúc, bởi vì Hư Trúc cũng không biết Vân Hi lại là sư phụ của Diệp Vân Thường, hắn không nghĩ lão nhân lôi thôi lếch thếch mà Diệp Bảo Dương nói lại là Vân Hi.

Ánh mắt Vân Hi đại sư cao thế nào? Tuy thiên phú của Diệp Vân Thường không tồi nhưng muốn lọt vào mắt lão nhân kia quả thật không có khả năng.

Lúc này trong phòng khách Phù Dung gia trang, Diệp Vân Thường vừa dùng bữa sáng xong liền nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Có lẽ là vì mối quan hệ của Yến Mộ Phong và Diệp Mộng Dao, Diệp Vân Thường không có chút hảo cảm gì với Hư Trúc, hơn nữa cũng không biết mục đích của đối phương đến đây là gì.

“Tiểu nha đầu, ta muốn thu ngươi làm đồ đệ, ý ngươi thế nào?” Bộ dáng Hư Trúc vênh váo tự đắc giống như chuyện trở thành đồ đệ của hắn là cỡ nào vinh quang.

“Ngại quá, ta đã có một sư phụ.” Diệp Vân Thường cong khóe môi, lạnh nhạt nói: “Cho nên ta sẽ không bái ngươi làm thầy.”

Hư Trúc nhíu mày, sau đó lại giãn ra nói: “Chuyện này rất đơn giản, ta cho hắn một lọ địa đan cấp thấp để mua lại đồ đệ này, ngươi thấy thế nào?”

Đan dược được chia tổng cộng bảy cấp là nhân đan, địa đan, phàm đan, thiên đan, thánh đan, thần đan và thượng đan. Thượng đan là không cách nào đạt được, thần đan cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, ở đại lục này phàm đan đã rất trân quý, địa đan đối với một người bình thường đã là một báu vật. Cho nên Hư Trúc rất tự tin với đan dược của mình.

“Địa đan cấp thấp thì rất lợi hại sao?” Diệp Vân Thường mỉm cười nhìn Hư Trúc, loại đan dược cấp thấp này, một lò thì hắn có thể luyện chế được bao nhiêu viên?

“Địa đan đương nhiên là rất lợi hại, không những có thể chữa thương còn có thể khôi phục linh khí, giúp võ giả đột phá một cấp, sư phụ ngươi ở nơi nào? Chúng ta đi tìm hắn nói chuyện.”

Diệp Vân Thường lắc đầu buồn cười, thời điểm nàng muốn nói chuyện, từ phía sau đã truyền đến một âm thanh: “Ai muốn tìm ta? Tìm ta để làm gì?”

Vân Hi vừa mới dùng xong bữa sáng, dự định đến phòng khách ngồi uống trà nói chuyện phiếm cùng đồ đệ của hắn, thì đã nghe có người muốn tìm mình, hắn kì quái là ai muốn tìm hắn, khi nhìn thấy dung mạo người nọ, trong lòng càng thêm hiếu kì: “Hư Trúc, ngươi tìm ta làm gì? Còn muốn ăn đòn nữa à?”

“A?” Hư Trúc đại sư hoảng hốt, còn không biết chuyện gì đang xảy ra, “Không có, Vân Hi đại sư, ta không có tìm ngươi.”

Vì sao Vân Hi đại sư lại ở đây? Chẳng lẽ...không thể đi.

Vân Hi kì quái nhìn hắn: “Không phải vừa rồi ngươi nói muốn tìm sư phụ của nha đầu Diệp Vân Thường này sao?”

“Đúng là ta tìm sư phụ của nàng” Hư Trúc gật đầu, đột nhiên phản ứng lại, trợn tròn mắt, hoảng sợ nói: “Chẳng lẽ là...”

Vân Hi đại sư là sư phụ nàng? Xong rồi, hắn bị tên khốn kiếp Diệp gia kia hại thảm rồi.

Trán Hư Trúc ứa mồ hôi lạnh, trong lòng thầm mắng Diệp Bảo Dương kia một trăm lần, tên khốn kiếp đáng chết này cũng không nói cho rõ ràng, làm sao hắn dám đoạt đồ đệ của Vân Hi đại sư.

Hắn còn muốn dùng một lọ địa đan cấp thấp thu mua một Thủ tịch luyện đan sư, con mẹ nó đúng là ngại mạng sống quá dài hay sao?

“Sư phụ, vừa rồi hắn muốn ta nhận hắn làm sư phụ, còn nói muốn dùng một lọ địa đan cấp thấp thu mua người.” Diệp Vân Thường nhún vai, mỉm cười đảo mắt qua Hư Trúc đại sư đang sợ tới mức run rẩy.

“Vân Hi đại sư, ngươi nghe ta giải thích.”

Nhìn sắc mặt Vân Hi đại sư nghe những lời Diệp Vân Thường nói càng thêm thâm trầm, hai chân Hư Trúc liền mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ xuống trước mặt hắn.

Hư Trúc hiện tại đã hối hận, vì sao không hỏi thăm rõ ràng đã đến tìm tới cửa?

“Đại sư, ta thật sự không hề biết nàng là đồ đệ của ngươi, bằng không cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám đến tranh đoạt đồ đệ với ngươi.” Khuôn mặt Hư Trúc bây giờ như đang khóc tang, làm gì còn có uy phong lẫm liệt như bình thường.

“Hư Trúc, ngươi đúng là có lá gan không nhỏ” Vân Hi phẫn nộ trừng mắt Hư Trúc, rống giận, nói tiếp: “Ngay cả đồ đệ của ta ngươi cũng dám đoạt, ngươi không nhìn xem ngươi có chỗ nào xứng làm sư phụ nàng, ngươi còn muốn dùng địa đan cấp thấp mua chuộc ta? Ngươi đang nằm mơ sao? Bây giờ ta nói cho ngươi biết, đồ đệ này của ta chính là thiên tài mà lúc trước ta tìm kiếm, chỉ trong thời gian ngắn mà nàng đã đột phá lên cấp địa đan! Lão già ngươi dùng 15 năm mới đột phá lên địa đan, có tư cách gì đến đoạt đồ đệ của ta!”

Tuy là hắn sớm biết người của Hoàng Sơn Môn muốn cướp đoạt đồ đệ của hắn, nhưng biết thì có biết, khi tận mắt nhìn thấy một màn như vậy vẫn khiến hắn nổi trận lôi đình, chỉ còn kém xách Hư Trúc ra đánh một trận.

“Hư Trúc, ngươi đây là muốn bị đánh thêm nữa có đúng hay không? Lần trước ngươi vẫn chưa ăn đủ có phải không?” Vân Hi tức quá hóa cười nhìn Hư Trúc nói.

Hư Trúc sợ tới mức run rẩy không ngừng.

Phế vật Diệp gia bị người đời cười nhạo chính là thiên tài mà Vân Hi đại sư tìm kiếm? Cái yêu nghiệt có thiên phú vô sắc cùng thần lực biến thái kia?

Phong Nhi rốt cuộc đã từ bỏ một nữ tử tốt mà đi chọn Diệp Mộng Dao kia sao?

Vậy mà lúc trước hắn còn cho rằng Diệp Mộng Dao không tồi, nếu so sánh với nữ nhân này chính là khác biệt một trời một đất.

“Vân Hi đại sư, đây đều là do Diệp gia châm ngòi, ta thật sự không biết nàng chính là đệ tử của ngươi, cầu xin ngươi nể tình ta không biết mà tha cho ta một lần đi, lần sau ta sẽ không dám làm như vậy nữa.” Sắc mặt Hư Trúc tái nhợt, hận không thể lập tức đi giáo huấn tên khốn kiếp Diệp gia kia.

Lần này bị hắn hại thât thảm.