Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta

Chương 38




Hai canh giờ trôi qua...

Vòng tròn ánh sáng lúc sớm cũng đã hiện ra, điều đó chứng tỏ đã có người lấy được lá cờ đầu tiên, một giây sau đúng như mọi người đã dự đoán, một thiếu niên đã thành công bước ra ngoài.

Một thân y phục màu trắng, phong lưu anh tuấn, trong tay cầm một thanh trường kiếm, nhưng lúc này trên người có không ít vết thương, y phục cũng dính không ít máu, không phân biệt được đâu là máu của hắn hay máu của động vật.

Người này cũng chính là thiếu niên đã đứng ra thách đấu với Diệp Vân Thường ngày đó, cũng không tệ.

Sau đó cũng lần lượt từng người đi ra, trên tay những người họ cầm một lá cờ nhỏ được chia thành nhiều màu khác nhau.

Nửa canh giờ sau, cuối cùng 13 người đầu tiên bước ra cũng là lúc kết thúc cuộc khảo nghiệm lần này, tất cả những người còn lại đều được mang trở lại.

Diệp Vân Thường bước đến trước mặt những người bên dưới, mỉm cười: “Chúc mừng mọi người đã thuận lợi vượt qua cuộc khảo nghiệm, mười ba người đầu tiên sẽ được sắp xếp theo thứ tự như lúc đầu ta đã nói. Mọi người sẽ có thời gian là ba ngày để nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu lần tập luyện đầu tiên. Lần tập luyện này sẽ không dễ dàng vượt qua như cuộc khảo nghiệm, ta hy vọng mọi người sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành lần tập luyện này.”

“Thuộc hạ đã biết.”

“Ừm, Phượng Vũ, Phượng Nhi, hai ngươi đưa những người bị thương đi chữa trị một chút.”

Phượng Vũ, Phượng Nhi gật đầu: “Dạ chủ nhân.”

Sau khi tất cả đều rời đi, Lâm Hoài mới tò mò hỏi: “Bọn họ là ai? Vòng tròn kia là gì vậy?”

Diệp Vân Thường nhàn nhạt lên tiếng nói: “Đó là người mà ta đã tìm kiếm lúc trước, còn vòng tròn kia là dùng để cho bọn họ thi đấu một chút.”

“Cái đó là chủ tử làm ra sao?”

“Ngươi nghĩ là ai làm ra nó.”

Lâm Hoài kinh ngạc, thật không ngờ chủ tử của hắn có thể tài giỏi đến bậc này.

“Được rồi, đừng ở đó thất thần nữa, đi làm việc mà ta đã nói đi.” Diệp Vân Thường lên tiếng đuổi khách, nàng phải đi luyện chế đan dược, không có thời gian để nói chuyện phiếm cùng hắn.

Sau khi Lâm Hoài rời đi, Diệp Vân Thường cũng đứng lên đi về hướng phòng luyện đan.

Diệp Trí Mặc đi theo bên cạnh, hắn biết Diệp Vân Thường muốn đi luyện chế Tẩy tủy đan, nhìn tỷ ấy vất vả, hắn có chút đau lòng, hắn cũng phải cố gắng để nâng cao thực lực của mình lên, như vậy mới có thể giúp cho tỷ ấy một tay, như vậy tỷ tỷ sẽ không vất vả nữa.

Diệp Vân Thường bước chân vào phòng, nhìn thấy Diệp Trí Mặc còn đứng bên ngoài phòng, nàng lên tiếng nói: “Đệ không cần phải ở đây canh chừng cho tỷ đâu, đi về nghỉ ngơi đi, ở đây rất an toàn, tỷ sẽ không sao.”

Diệp Trí Mặc gật đầu: “Tỷ đừng làm việc quá sức, đệ sẽ lo lắng.” Nói xong chờ Diệp Vân Thường đáp ứng, hắn mới quay người đi về phòng mình.

Vào phòng luyện đan, Diệp Vân Thường mang quyển sách cổ ra nhìn không chớp mắt, miệng lẩm bẩm: “Không biết hiện tại ta có thể luyện đan dược trung cấp địa đan chưa.”

Trong đan thư không những có đan phương thất truyền mà còn ghi lại một số cách đột phá nhanh, hơn nữa nàng có Vân Hi chỉ dạy cho nên trình độ luyện đan cũng được đột phá nhanh hơn.

“Hiện tại ta muốn luyện chế địa đan trung cấp Tẩy tủy đan.”

Diệp Vân Thường hít sâu một hơi, loại bỏ một ít cảm xúc hỗn độn ra ngoài, cầm thất hỏa liên trong tay.

Nàng lấy ra một mảnh cánh hoa, còn lại thì cất vào nhẫn không gian.

Nếu như có người khác nhìn thấy nàng dùng thất hỏa liên để luyện chế Tẩy tủy đan thì nhất định sẽ mắng nàng là phá gia chi tử, dù cho muốn lãng phí cũng không nên xa xỉ như thế, thất hỏa liên này đối với thiên đan còn có tác dụng, vậy mà nàng dùng nó luyện chế địa đan.

Quá là lãng phí đi!

Nhưng đối với Diệp Vân Thường đây chẳng có đáng là gì.

Muốn có thất hỏa liên? Còn không phải đơn giản sao? Chỉ cần lấy một gốc lục hỏa liên nàng có thể biến nó thành thất hỏa liên, cho nên cũng chỉ có nàng mới có thể lãng phí như vậy.

“Luyện chế Tẩy tủy đan cần có dược liệu là thất hỏa liên, bát hương hoa, hắc hạt sen, còn có tẩy tủy quả...” Nhìn một bàn dược liệu, Diệp Vân Thường tươi cười hài lòng, đầu tiên ngón tay bắn ra một ngọn lửa về phía lò luyện đan, “bùng” một tiếng ngọn lửa liền bốc cháy.

Phòng luyện đan vốn đang âm u, vì có ngọn lửa này mà trở nên ấm áp lên hẳn cũng sáng bừng cả căn phòng.

Trong lò luyện đan, dược liệu biến thành dược lực mãnh liệt đánh vào thành lò, muốn từ bên trong chạy ra ngoài, đường Diệp Vân Thường sao có thể để chúng có cơ hội này? Thần lực từ khe hở chảy vào, bao bọc dược lực thành một đoàn.

Thời gian trôi qua, trong phòng luyện đan tràn ra mùi hương nhàn nhạt, tay Diệp Vân Thường vung lên, một viên đan dược màu vàng kim trong lò luyện đan bay ra, rơi vào tay nàng.

Đan dược màu vàng trong suốt lấp lánh dưới ánh mặt trời còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt, Diệp Vân Thường kiểm tra một chút, trong lò còn có mấy chục viên đan dược còn dùng được.

Nếu để Vân Hi nhìn thấy cảnh này này nhất định sẽ bị hù dọa đến nói không nên lời.

Nha đầu này lần đầu tiên luyện chế Tẩy tủy đan, trung cấp địa đan, một lò đã được mấy chục viên? Thiên phú bậc này căn bản không thể xưng là con người nữa mà rõ ràng chính là yêu nghiệt.

Diệp Vân Thường cầm viên Tẩy tủy đan, không chút do dự mà nuốt vào bụng.

Trong chớp mắt, một cỗ linh khí trong cơ thể đấu đá lung tung, thậm chí nàng còn nghe được âm thanh va chạm “bùm bùm”, Diệp Vân Thường gắt gao cắn chặt răng, một vệt máu từ khóe miệng chảy xuống.

Một lần võ giả dùng tẩy tủy cũng tương đương với một lần thay đổi gân cốt, quá trình đó rất gian nan. Hiện tại Diệp Vân Thường cảm thấy một lực lượng bá đạo đang rửa sạch kinh mạch toàn thân.

Đau! Đau như kinh mạch toàn thân bị xé rách ra từng mảnh...

Diệp Vân Thường chậm rãi nhắm mắt, cơ thể đau đến run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Nhưng dù có đau đớn kịch liệt nàng vẫn cố gắng chịu đựng, trước sau đều cắn chặt răng không phát ra một tiếng nào.

Cơ thể Diệp Vân Thường lung lay sắp đổ xuống, nàng bị đau đến sắp ngất đi.



Đột nhiên, có một dòng khí ấm áp mạnh mẽ rót vào thân thể nàng, thống khổ đau đớn có xu hướng giảm bớt, nàng nhẹ nhàng mở mắt, một gương mặt tuấn mỹ anh tuấn lọt vào mắt nàng.

Diệp Vân Thường kinh ngạc, mở miệng thở dốc: “Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Nếu nàng không nhìn nhầm, tại sao vừa rồi trong mắt người này có tia đau lòng.

Đau lòng sao? Sao có thể, người nam nhân này, không biết nàng là ai, làm sao có cảm xúc đó được chứ.

Sau đó Diệp Vân Thường liền ngất đi, lúc tỉnh lại đã là hai canh giờ sau.

Nàng hoảng hốt bật người dậy, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, lại không nhìn thấy một người nào.

Không lẽ nàng đã bị ảo giác?

Không thể nào, nàng vẫn còn cảm giác được bên trong phòng có hơi thở khác, vậy có nghĩa là người nam nhân kia thật sự đã ở đây.

Diệp Vân Thường khó hiểu, vì sao người kia lại vào được Phù Dung gia trang của nàng, nàng đã bày trận pháp ngăn cản người lạ tiến vào rồi sao? Có lẽ lúc nàng dùng Tẩy tủy đan nên làm cho trận pháp kia bị yếu đi nên hắn mới có thể tiến vào.

Tại sao hắn lại giúp nàng?

Tẩy tủy đan không chỉ khiến người ta thay đổi gân cốt, còn có thể giúp bài trừ một ít tạp chất trong cơ thể võ giả, không phải bây giờ trên người nàng phải chảy ra những tạp chất màu đen, còn có mùi nữa mới đúng, tại sao trên y phục nàng lại không có gì như vậy?

Khoan đã y phục?

Sạch sẽ? Đây không phải là y phục lúc đầu nàng mặc, không phải là hắn đã thay cho nàng đó chứ? Hắn...hắn khốn kiếp, dám nhân lúc nàng bất tỉnh mà dám làm việc này, nàng bị hắn thấy hết rồi.

Ngươi chờ đó cho ta...hừ!

Ở một căn phòng tại Nhàn vương phủ, nam nhân đang ngồi trên ghế, trên tay cầm một quyển sách nhưng hắn lại không hề đọc được chữ nào.

“Ách xì!!!” Hắn lại bị nhảy mũi đến mấy lần, không những như vậy mà hai bên tai còn bị ngứa ngáy.

Có lẽ là nha đầu kia đang mắng hắn đi?

Người nam nhân đã đỡ Diệp Vân Thường chính là Yến Mộ Thành.

Hắn nhớ đến thiếu nữ kia, lúc đầu Yến Mộ Thành chỉ muốn đến xem thử là người nào đã giả thần giả quỷ ở căn nhà đó, nhưng hắn không ngờ người kia lại là vợ trên danh nghĩa của hắn, Diệp Vân Thường, Diệp đại tiểu thư Diệp gia.

Lúc Yến Mộ Thành vừa đến, hắn muốn tiến vào căn nhà đó xem xét một chút nhưng dù cố gắng thế nào cũng không vào được, đã thử rất nhiều lần, hắn nghi hoặc, cũng dự định sẽ thử lại một lần cuối nếu vẫn không được thì chỉ còn cách đường đường chính chính mà đi vào thôi.

Nhưng hắn không ngờ vào lần thử cuối cùng, vậy mà hắn đã đi vào được, lúc đi vào, hắn nghe được một âm thanh rất nhẹ như đang chịu đựng một sự đau đớn rất lớn, không hiểu vì sao hắn lại bước chân đến căn phòng đó.

Yến Mộ Thành đẩy nhẹ cánh cửa ra một khe hở, nhìn vào trong thì thấy Diệp Vân Thường đang quỳ gối trên mặt đất, gương mặt trắng bệch, trên môi còn có vệt máu, nhưng lại cắn răng chịu đựng.

Không hiểu tại sao hắn lại đau lòng khi thấy Diệp Vân Thường như vậy, theo quán tính hắn đã bước vào phòng, ôm lấy thân hình mỏng manh kia vào lòng, còn dùng linh lực của mình xoa dịu cơn đau đớn giúp nàng.

Hắn không muốn nữ nhân này phải chịu đựng thống khổ, hắn không nhẫn tâm. Có điều hắn chưa bao giờ gặp một nữ nhân nào kiên cường như thế, chịu đựng nổi đau thay đổi gân cốt mà không rên lên một tiếng.

Yến Mộ Thành hắn là người thích sạch sẽ nhưng vào lúc này hắn không muốn buông nữ nhân này ra mà còn gắt gao ôm chặt nàng vào ngực, không một chút ghét bỏ, dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười sáng lạn.

Đến tận bây giờ hắn vẫn không hiểu lý do tại sao hắn lại làm ra những chuyện như vậy?

“Chủ tử, thuộc hạ cả gan hỏi một câu, vì sao lúc đó người không nhân cơ hội đem nữ nhân kia...”

Không khí trong phòng chợt khẩn trương lên.

Trong lòng ám vệ run lên, vội vàng quỳ rạp xuống: “Thuộc hạ đã biết sai.”

Nhưng vào thời điểm hắn quỳ xuống, áp lực cũng biến mất.

Yến Mộ Thành liếc nhìn hắn một cái, dung nhan tuấn mỹ không nhìn ra bất kỳ biểu cảm gì, nhưng ám vệ biết chủ tử bất mãn với câu hắn vừa nói.

“Nàng sẽ gả cho bổn vương.” Khi nói chuyện, hắn đã quay đầu đi, ánh mắt tà mị có chút ý cười, “Nếu sớm muộn gì nàng cũng sẽ gả cho bổn vương, ta cũng không cần vội vàng nhất thời, sau khi thành thân còn rất nhiều thời gian để cùng nàng chơi đùa.”

“Nhưng...còn vị kia...” Ám vệ lắp bắp nói.

“Đến lúc đó bổn vương sẽ tự mình giải thích với nàng.” Ánh mắt Yến Mộ Thành khi nhớ đến người kia liền trở nên ôn nhu dịu dàng, khác hẳn với lúc nãy.

Nhưng hắn không hề biết người hắn đang tìm kiếm ngày đêm, ở xa tận chân trời lại gần ngay trước mắt mà hắn lại không biết.

.......

Khi dược liệu của Tẩy tủy đan dung nhập vào cơ thể, Diệp Vân Thường cảm thấy sảng khoái xưa nay chưa từng thấy, trong bể tắm rộng lớn, nàng ngâm toàn bộ thân thể vào trong nước, mặc cho dòng nước ấm áp tẩy rửa thân thể nàng, có lẽ do nước quá mức ấm áp khiến nàng thả lỏng toàn thân, buông bỏ đi cảnh giác.

Lúc này chợt nghĩ đến người nam nhân kia, Diệp Vân Thường nhíu mày, nghĩ đến người kia đã thay y phục cho nàng, vừa nghĩ đến gương mặt bỗng chốt đỏ bừng, tim đập như con nai đang chạy loạn, nàng vội vàng đè nén cảm xúc không rõ trong lòng.

“Ào” một tiếng Diệp Vân Thường nhanh chóng đứng lên từ trong bể tắm, bước ra mặc quần áo vào, không muốn nghĩ đến cảnh tượng kia nữa.

Trong hoàng cung, Thiên Vũ đế đau đầu nhìn đứa con thứ hai của hắn, xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Phong Nhi, lúc đầu là ngươi muốn từ bỏ nha đầu Diệp Vân Thường kia, vì sai bây giờ lại nói không phải nàng thì không cưới? Tính tình nha đầu kia cũng rất quật cường, ngày đó ta bức bách nàng như vậy mà vẫn không đáp ứng.”

“Phụ hoàng, khi đó ta không biết Diệp Vân Thường có thể ưu tú đến vậy, hiện tại thiên phú của nàng mạnh như vậy, nếu như có thể gả cho ta thì cũng sẽ trở thành trợ lực cho phụ hoàng.”

“Nhưng mà ta đã hạ chỉ gả nàng cho Tứ đệ của con...”

Thiên Vũ đế có chút khó xử nhíu mày, hắn cũng muốn làm vậy nhưng dù sao hắn cũng đã lật lọng một lần, bây giờ lại thu hồi thánh chỉ sẽ khiến người trong thiên hạ nhạo báng hắn.



Yến Mộ Phong nở nụ cười, tràn đầy tự tin nói: “Lúc trước, Phụ hoàng chỉ mới hạ chỉ tứ hôn nhưng vẫn chưa định ngày thành thân, cho nên hiện tại nhi thần cũng không thỉnh người thu hồi thánh chỉ, chỉ cần Phụ hoàng lui hôn kì lại mấy tháng sau là được, nhất định trong vòng mấy tháng này nhi thần sẽ lấy được lòng của Diệp Vân Thường, đến lúc đó để nàng tự mình đề nghị từ hôn với Tứ đệ, khi đó Phụ hoàng có thể thuận thế mà làm, người đời chẳng những sẽ không nhục mạ Phụ hoàng mà còn nói người là một minh quân, thành toàn cho một đôi uyên ương.”

Sau khi nghe Yến Mộ Phong nói, hai mắt Thiên Vũ đế sáng lên: “Để Diệp Vân Thường gả cho Tứ đệ ngươi đúng là lãng phí một nhân tài, biện pháp này rất tốt, bây giờ ta lập tức hạ chỉ lui hôn kì chậm lại mấy tháng, ngươi phải nhân cơ hội này giành lấy được tâm của nàng.”

“Vậy nhi thần xin đa tạ Phụ hoàng.” Yến Mộ Phong mỉm cười, hắn tin chắc chắn trong vòng mấy tháng này hắn sẽ lấy được tâm của Diệp Vân Thường.

Nữ nhân kia từ nhỏ đã thích bám lấy hắn, hiện tại chỉ là bị hắn làm cho tổn thương mới cự tuyệt hắn như vậy, hắn tin tưởng qua một thời gian nữa, chỉ cần bày ra đủ thành ý nàng sẽ không thể không tiếp nhận hắn.

Nhưng mà Yến Mộ Phong không thể ngờ tới, lúc hắn đang thương lượng cùng Thiên Vũ đế đã bị Liễu Như Hoa đứng bên ngoài nghe được.

Vì thế khi thánh chỉ được ban xuống, Liễu Như Hoa liền phái người đến báo chuyện này cho Diệp Vân Thường, trùng hợp lúc đó Vân Hi đến thăm Diệp Vân Thường, cho nên hắn vô cùng tức giận mà nổi trận lôi đình.

“Cái gì? Tên khốn kiếp Yến Mộ Phong kia cũng thật to gan! Dám dòm ngó đồ nhi của ta, cũng không nhìn lại xem hắn có gì xứng đáng với đồ nhi của ta? Không được, chuyện này tuyệt đối không thể để yên thế này, ta muốn đi tìm lão già Hư Trúc đáng chết kia!”

Vân Hi đang bực tức, Diệp Vân Thường nói gì cũng không lọt tai hắn, “vèo” một cái chạy đi tìm Hư Trúc tính sổ.

Đáng thương cho Hư Trúc đại sư lại bị tai bay vạ gió, nguyên nhân chính là do đồ đệ bảo bối của hắn gây ra. Ai biểu hắn dám dòm ngó người không nên dòm ngó làm gì.

Đương nhiên là hậu quả chính là bị Vân Hi đánh cho một trận.

Lúc Vân Hi rời đi, Diệp Vân Thường cũng vì muốn khuyên can hắn mà đuổi theo ra đến cửa lớn nhưng vẫn chậm một bước, khi nàng đuổi đến cửa cũng không còn thấy bóng dáng của Vân Hi đâu nữa, đành bất đắc dĩ thở dài, quay người đi vào.

Đúng lúc này quản gia của Diệp gia đến khu phố phía Bắc này làm chút chuyện, trùng hợp lại gặp được Diệp Vân Thường đang đi vào nhà, bốn chữ Phù Dung gia trang dưới ánh mặt trời lập lòe kim quang, hắn vội vã về bẩm báo lại chuyện này cho Diệp Bảo Dương.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Bảo Dương cho người đi tìm kiếm Diệp Vân Thường khắp nơi, không ngờ sẽ gặp được nàng ở chỗ không có khả năng tìm thấy nhất.

“Ngươi nói cái gì?” Diệp Bảo Dương đứng bật dậy, trong mắt lập lòe ánh sáng khiến người ta nhìn không hiểu, “Vì sao Diệp Vân Thường lại ở chỗ đó? Chẳng lẽ là do bệ hạ ban thưởng?”

Tuy khu phố kia rất kì quái nhưng nhà ở đây chỉ sợ có tiền cũng không mua được, ngay cả Diệp gia cũng không thể mua được một nơi như thế.

Hiện tại, Diệp Bảo Dương cũng chỉ nghĩ ra một khả năng này.

“Người đâu, ta muốn đến gặp Diệp Vân Thường.”

Hít sâu một hơi, Diệp Bảo Dương nhàn nhạt phân phó.

Đúng lúc này, Diệp Mộng Tuyết từ trong nhà chạy ra, nàng giữ chặt cánh tay Diệp Bảo Dương, khuôn mặt tươi cười cực kỳ đáng yêu: “Cha, ta cũng muốn đi.”

Diệp Bảo Dương khẽ cau mày, liếc mắt đứa con gái không an phận một cái, lên tiếng nói: “Nếu như ngươi muốn đi, tuyệt đối không được chọc giận đại tỷ của ngươi, lần này ta muốn đón nàng trở về.”

Chỉ có như vậy mới có thể kéo dài quan hệ giữa Diệp gia cùng Hoàng Sơn Môn.

“Cha, ngươi yên tâm, Tuyết Nhi đều nghe theo người, cam đoan không để tiện...” Nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Diệp Bảo Dương, Diệp Mộng Tuyết vội vàng sửa lại lời nói: “Cam đoan sẽ không chọc giận tỷ ấy.”

“Ừm, chúng ta đi thôi.”

Diệp Bảo Dương xoay người đi lên xe ngựa mà không phát hiện đáy mắt ngoan độc của thiếu nữ phía sau.

Một tiện nhân như Diệp Vân Thường kia hại tỷ tỷ của nàng thảm như vậy, dựa vào cái gì mà phải mời tiện nhân kia trở về Diệp gia? Nàng không cho phép tiện nhân tâm tư ác độc kia bước chân vào Diệp gia một bước.

Trong Phù Dung gia trang, Diệp Vân Thường gối tay sau gáy, lười biếng nằm trên ghế quý phi, mặt trời chói lóa trên cao khiến nàng không mở mắt ra được, chỉ híp mắt nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao kia.

“Chủ tử...” Một thanh âm phá vỡ sự yên tĩnh.

Diệp Vân Thường không mở mắt, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Phượng Nhi thấp giọng đáp: “Người của Diệp gia đến.”

Nghe đến hai chữ “Diệp gia”, Diệp Vân Thường mở mắt, trên môi là nụ cười lạnh lùng.

Cuối cùng cũng tìm đến cửa rồi sao?

“Cho bọn họ vào.” Nhàn nhạt phân phó cho Phượng Nhi đi mang bọn họ vào trong.

Diệp Vân Thường cũng không đứng lên khỏi chiếc ghế mà lười biếng nằm trên đó, bên cạnh là dĩa trái cây đủ màu sắc, hai bên còn có nha hoàn hầu hạ, quả thật là nhàn nhã.

Lúc Phượng Nhi mang Diệp Bảo Dương cùng Diệp Mộng Tuyết vào đến chỗ của nàng.

Nhìn thấy cảnh tượng kia làm cho Diệp Mộng Tuyết ghen ghét nắm chặt bàn tay, móng tay dài hơi trắng bệch, một màn kia làm cho nàng hận không thể giết Diệp Vân Thường.

Vì cớ sao mà tiện nhân này có thể sống nhàn nhã, sung sướng như vậy? Nhìn y phục trên người nàng đi đó đều là vải vóc quý giá, còn được người hầu kẻ hạ, còn tỷ tỷ của mình thì phải khổ sở như thế?

Diệp Mộng Tuyết không thừa nhận rằng nàng ganh tị với Diệp Vân Thường, nàng chỉ nghĩ do Diệp Vân Thường hại tỷ tỷ của mình khổ sở nên nàng mới ghét Diệp Vân Thường mà thôi, nên đã lên tiếng chế nhạo: “Thật đúng là tiện nhân không hơn không kém.”

“Tuyết Nhi!” Diệp Bảo Dương trừng mắt nàng một cái, sớm biết nàng sẽ xúc động như vậy hắn đã không mang nàng theo cùng, dù sao mục đích của hắn là khiến cho Diệp Vân Thường trở về nhà.

Trong mắt Diệp Mộng Tuyết toàn là phẫn nộ nhưng cũng không dám nói gì thêm, chỉ ghen ghét nhìn Diệp Vân Thường.

“Thường Nhi, Tuyết Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi là tỷ tỷ đừng chấp nhặt nàng làm gì”, Diệp Bảo Dương quay đầu nhìn Diệp Vân Thường, áy náy nói: “Trước kia là do Nhị thúc có lỗi, ta thật sự xin lỗi ngươi, bây giờ ta đến đón hai đứa về nhà, yên tâm, về sau ta sẽ bù đắp thua thiệt cho hai đứa, chúng ta trở về có được không?”

Ánh mắt Diệp Bảo Dương chân thành, tha thiết nhìn Diệp Vân Thường, nếu không biết còn tưởng hắn là một chú tốt không tiếc mình để có thể đón cháu về nhà.

Nhưng mà, Diệp Vân Thường sẽ tin tưởng hắn sao?