Ta ngây người nhìn, trong lòng thầm nghĩ hắn từ khi nào mà có được bản lĩnh như vậy? Chẳng lẽ trong phủ Trấn Nam Vương còn có bí kíp võ công như vậy sao? Nếu có thân thủ này, khi ở trấn Kiều, sao lại bị góa phụ hung hãn như sói như hổ kia ức h.i.ế.p đến nỗi không thể động đậy?
Cao thủ so chiêu, mỗi chiêu đều chí mạng. Trong khoảnh khắc ta còn đang ngây người, cánh tay đã bị đao của sát thủ c.h.é.m trúng, m.á.u tứa ra, b.ắ.n xuống đất.
Trên đao có độc, cơ thể ta càng lúc càng chậm chạp, thấy rõ chiêu tiếp theo của sát thủ sắp giáng thẳng vào đầu, Trầm Thời Vi quay lại nhìn ta, trong giọng nói mang theo sự hoảng loạn mà ta chưa từng nghe thấy bao giờ:
"Nương tử, cẩn thận!!"
Ta không hiểu vì sao, từ xưa đến nay, nhiều người rõ ràng có thể đẩy đối phương ra, nhưng lại cứ phải lấy thân mình làm tấm chắn đỡ đòn. Trầm Thời Vi cũng làm điều tương tự.
Rõ ràng thanh kiếm của sư phụ đã vẽ ra mấy đường cắt sâu vào lưng hắn, nhưng hắn vẫn không chút do dự lao về phía ta, muốn ôm ta vào lòng.
Trên đầu ta là đao của sát thủ, sau lưng là kiếm của sư phụ. Ta thầm nghĩ, hôm nay e rằng ta và hắn sẽ thành một đôi uyên ương dưới âm phủ. Nhưng đúng lúc ấy, nghe thấy hai tiếng "phịch phịch", ta ngoảnh lại nhìn thì thấy sư phụ đã đá văng hai tên sát thủ.
"Đồ đệ của ta mà ngươi cũng dám động đến sao?" Sư phụ lạnh lùng cười nhạt.
Ta là người được sư phụ nuôi dạy, dĩ nhiên hiểu rằng bà đang đề nghị hòa giải tạm thời. Ta vội vàng theo sau, nhanh chóng giải quyết đám sát thủ, chỉ để lại hai kẻ sống sót.
Còn vì sao không giết hết ư… Chủ yếu là vì ta nhận ra hai người này chính là đồng nghiệp của ta trong giới sát thủ. Thảo nào từ nãy đến giờ bọn họ cứ đùn đẩy, trốn tránh, thậm chí còn cố tình vờ vụng về, chắn cho ta vài nhát đao.
Trầm Thời Vi không biết chúng ta quen nhau, liền hỏi: "Có cần tra khảo không?"
Ta cười nhạt: "Chẳng có gì đáng hỏi, nhất định là Nhị Hoàng tử phái tới."
Tên sát thủ A bị trói chặt, nổi giận quát: "Ngươi đừng có bôi nhọ danh tiếng ta! Ta chẳng đời nào trung thành với cái tên cặn bã Nhị Hoàng tử đấy đâu!"
Sát thủ B đứng cạnh cũng phẫn nộ: "Hay lắm! Ngươi dám mắng Nhị Hoàng tử nhà ta là cặn bã, vậy Ngũ Hoàng tử nhà ngươi chính là tên cặn bã đệ nhất thiên hạ!"
Thấy hai nhóm sát thủ sắp lao vào cắn xé nhau chỉ vì chuyện Hoàng tử nhà ai tệ hơn, sư phụ tức giận, vung tay tặng cho mỗi tên một cái tát: "Ồn ào quá! Từng đứa một nói thôi!"
Hai tên lập tức câm như hến, không dám nói thêm lời nào.
"Sự tình là thế này… Người của Nhị Hoàng tử tìm đến ta, bảo ta mai phục ở đây để giết Thế tử của Trấn Nam Vương."
"Ta cũng vậy, là Ngũ Hoàng tử phái tới... Ai mà ngờ được Hồng Lăng Tiên Tử và đồ đệ của người cũng có mặt, sớm biết thế, chúng ta đã không dám đến rồi."
"Hồng Lăng Tiên Tử quả nhiên kiếm thuật phi phàm, kiếm thế hung mãnh như vậy mà vẫn có thể thu chiêu giữa chừng để đá bay người ta, thật là tấm gương sáng cho chúng ta noi theo!"
"Đúng vậy! Khi xưa thanh danh của Tiên Tử và Bạch Hạc Cư Sĩ, một tiêu một kiếm tung hoành giang hồ, ai ai chẳng biết—"
Hai tên sát thủ không biết điều này, đang nịnh bợ lại vô tình trúng phải đòn đau. Thấy sư phụ nhướng mày, cả hai sợ đến mức nhảy dựng lên, vội vàng kêu lớn: "Tiên Tử thứ tội! Chúng ta không dám nữa, thật sự không dám nữa!!"
Hai tên sát thủ vừa bị sư phụ dọa liền lập tức chạy vọt đi mất dạng, không còn chút tôn nghiêm nghề nghiệp nào cả.
Khi ta và sư phụ đang thẩm vấn sát thủ, Trầm Thời Vi vẫn chưa hiểu rõ tình hình, liền quay sang hỏi sư phụ:
"Người có phải là Khúc Hồng Lăng, Khúc tiền bối không?"
Sư phụ có vẻ cảm thấy mất mặt, chẳng thèm đếm xỉa tới hắn.
Ta vội vàng đáp lời: "Chính là sư phụ của ta."
Trầm Thời Vi khẽ mỉm cười, chắp tay hành lễ: "Nếu vậy, ta nên gọi người một tiếng nhị thẩm."
Chuyện này... Sư phụ ta ghét nhất là bị liên quan tới nhà họ Trầm. Ta lập tức bước lên phía trước, sợ bà giận quá mà giết Trầm Thời Vi. Nhưng ngạc nhiên thay, bà không chỉ không nổi giận, mà còn ngẩng cao đầu, kiêu hãnh nói: "So với Tiểu Liên Hoa nhà ta, ngươi còn biết lễ nghĩa hơn đấy."
“???”
Khen hắn thì cứ khen, cớ sao lại lôi ta ra làm bia?
Trầm Thời Vi nghiêm sắc mặt: "Người đã nhận một tiếng nhị thẩm của ta, vậy xin hãy nghe những lời tiếp theo của ta."
"Người và nhị thúc của ta, ân oán giữa hai người phần nào ta cũng biết được. Năm đó người và ông ấy cắt đứt tình nghĩa, có phải là vì chuyện hôn sự với nhà họ Tạ không?"
Sư phụ không đáp, hắn tiếp tục nói: "Đây là suy đoán của ta. Năm đó, nhị thúc ta bị triệu về gia tộc, vừa về đến phủ liền nghe tin mình sẽ thành thân với tiểu thư nhà họ Tạ. Ông ấy dĩ nhiên không chịu, bảo rằng đã có người định mệnh của đời mình rồi."