Người Câm Ăn Hoàng Liên - Toán Liễu Bất An Toàn

Chương 22




Quả nhiên, nam nhân này không dễ bị đánh lừa.

"Chuyện này..." Ta căng thẳng xoắn chặt tay, nhìn hắn để dò xét xem hắn có giận ta không, "Là sư phụ ép ta nhất định phải giết chàng. Nhưng khi ta biết là chàng, thì đã không còn nghĩ đến chuyện đó nữa."

Thấy hắn im lặng, ta bắt đầu lo lắng, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn: "Ta đảm bảo, nếu chàng không tin, chàng có thể phạt ta một năm không được ăn bánh nếp hoa quế."

"Nàng thật là..." Trầm Thời Vi mỉm cười, nắm lấy cổ tay ta, kéo ta vào trong lòng.

Y phục hắn thoảng mùi hương hoa quế, ngọt ngào mà mê hoặc lòng người.

Hắn nắm lấy tay ta, đặt lên n.g.ự.c mình.

Trái tim dưới lớp áo đập mạnh trong lòng bàn tay ta, hắn cúi đầu ghé sát tai ta, thì thầm bằng giọng nói trầm thấp: "Vi phu đang ở đây, nương tử nếu muốn lấy mạng, cứ tới mà lấy."

Bên ngoài kinh thành, khí thế của An Vương hùng hổ, trong khi bên trong thành, sóng ngầm dâng trào.

Thánh thượng hiện tại vốn dĩ thân thể đã yếu, bị An Vương làm cho tức giận đến mức đổ bệnh, một lần ngã xuống không thể gượng dậy.

Trong triều có ba vị Hoàng tử được coi là người có năng lực, lần lượt là Nhị Hoàng tử, Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử. Ba huynh đệ này đấu đá nhau đã nhiều năm, vẫn chưa phân thắng bại. Gần đây, Tam Hoàng tử dần dần chiếm ưu thế, hai người còn lại liền bắt tay nhau đối phó với hắn.

An Vương sắp kéo quân đến dưới chân thành, nhưng hai vị huynh đệ vô dụng kia vẫn không ngừng nội chiến. Tam Hoàng tử bận rộn đến nỗi không còn thời gian để thở, Trầm Thời Vi nói với ta rằng hắn phải rời khỏi kinh thành, thay mặt Tam Hoàng tử ra tiền tuyến theo dõi tình hình.

"Nương tử, ta vốn không muốn nàng dính líu vào tranh chấp quyền lực trong kinh thành, nên mới để lại thư bảo nàng về trấn Kiều chờ ta. Nhưng giờ nàng đã tới, phu thê chúng ta phải cùng chung tiến thoái."

Hắn rất hiểu ta, biết rằng để ta ở lại Trầm gia, còn hắn một mình ra tiền tuyến là điều không thể, nên quyết định nói thẳng với ta.

Dĩ nhiên ta phải cùng hắn đồng hành. Chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, không chỉ có mối đe dọa từ An Vương trên chiến trường, còn có sư phụ luôn rình rập trong bóng tối, chưa kể đến những âm mưu và mũi tên ngầm của Nhị Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử.

Hai vị Hoàng tử này đối với Trầm Thời Vi mang mối hận không che giấu. Trầm Thời Vi là cánh tay đắc lực của Tam Hoàng tử, giết hắn sẽ làm giảm nhuệ khí của Tam Hoàng tử. Bình thường trong kinh thành khó ra tay, giờ đây hắn ra ngoài thành, giữa thời loạn lạc, chết không đối chứng, đây là cơ hội tốt cho bọn họ.

Ta và Trầm Thời Vi mang theo một số ám vệ, nhân lúc đêm tối rời khỏi thành, tiến về phía nam. Trên đường, ta luôn có cảm giác bị ai đó theo dõi. Quả nhiên, khi gần tới trạm dịch, từ ven đường bất ngờ xuất hiện một nhóm sát thủ, kiếm quang loé lên nhằm thẳng vào mặt Trầm Thời Vi.

Ta là lá bài cuối cùng của Trầm Thời Vi, tạm thời không muốn bại lộ. Nhưng khi ám vệ và sát thủ đang đánh nhau quyết liệt, từ trên ngọn đồi không xa, đột nhiên vang lên tiếng xé gió, chỉ thấy vài mũi tên sắc bén lao thẳng tới. Ta vội vàng kéo Trầm Thời Vi tránh né, những mũi tên cắm sâu vào mặt đất, chỉ để lại những chiếc lông vũ run rẩy trên mặt đất.

Ta nheo mắt nhìn về phía ngọn đồi, định tiến tới tiêu diệt kẻ b.ắ.n tên, nhưng lại lo lắng Trầm Thời Vi sẽ bị ám sát khi ở lại một mình, nhất thời lưỡng lự, đành phải hạ sát vài tên sát thủ trước rồi tính sau.

Chính vào lúc này, sư phụ ta đột ngột xuất hiện.

Bà từ trong rừng lao ra, vung tay ném về phía ta một vật. Ta biết sư phụ không hại mình, liền đưa tay đón lấy, nhìn kỹ thì thấy đó là một con gà quay bóng bẩy, lớp da giòn tan, vẫn còn nóng hổi. Dù biết tình hình không thích hợp, ta vẫn không kìm được mà nuốt nước miếng.

Trước có sói, sau có hổ, sư phụ xuất hiện vào lúc này thật chẳng đúng lúc chút nào. Trầm Thời Vi đang gặp nguy hiểm.

Đúng lúc ta đang ngây người nhìn sư phụ, từ phía ngọn đồi lại liên tiếp có những mũi tên b.ắ.n tới. Ta đưa tay định rút thanh kiếm mềm ở thắt lưng, nhưng do tay đã dính dầu mỡ, trơn trượt, không cách nào rút kiếm ra được.

Trầm Thời Vi nhanh tay lẹ mắt đẩy ta một cái, cứu ta khỏi bị thương, nhưng cũng chính cú đẩy đó lại giúp sư phụ tìm được cơ hội. Khi hai sát thủ đang quấn lấy ta, bà vòng qua ta, lao thẳng về phía Trầm Thời Vi.

Ta cuống cuồng, từng bước ra sát chiêu, nhưng sát thủ cũng dốc toàn lực ngăn cản đường ta. Mắt thấy thanh kiếm của sư phụ sắp c.h.é.m xuống cổ Trầm Thời Vi, hắn bỗng bất ngờ cúi người né tránh, lăn một vòng trên đất, may mắn thoát khỏi ba bốn đường kiếm hiểm ác.