Người Câm Ăn Hoàng Liên - Toán Liễu Bất An Toàn

Chương 15




Lãnh địa của An Vương cách kinh thành không xa. Khi sắc phong hắn làm An Vương, Hoàng thượng vốn đã không yên tâm, nên mới cho hắn ở gần kinh thành để dễ bề giám sát. Ai ngờ giờ đây lại thuận tiện cho hắn, chỉ cần chiếm vài thành trì là đã có thể áp sát hoàng thành.

Trong triều có không ít đại Tướng quân đóng quân ở kinh thành, nên An Vương cũng khó gây nên sóng gió lớn. Nhưng hễ chiến tranh nổ ra, người dân lại chịu khổ. Họ không hiểu rõ tình hình, chỉ muốn tránh xa chiến loạn, nên ùn ùn kéo nhau rời khỏi nơi sắp xảy ra chiến tranh.

Người đông thì dễ gặp chuyện, trên đường ta và sư phụ đã chứng kiến không ít bọn thổ phỉ lợi dụng tình hình để cướp bóc.

Trầm Thời Vi vốn là một thư sinh yếu đuối, một mình lên đường, nếu đi chậm, chỉ e là hắn đã gặp phải chiến loạn rồi. Khi ấy hắn không kịp chuẩn bị đủ bạc, cũng chẳng biết có thuận lợi vào được kinh thành hay không.

Từ trấn Kiều đến kinh thành, đi theo quan đạo là nhanh nhất, ta và sư phụ phi ngựa suốt mấy ngày lẽ ra phải đuổi kịp Trầm Thời Vi trước khi vào thành, nhưng suốt đường ta lại không thấy bóng dáng hắn đâu. Chỉ khi vào một quán trọ, ta mới tìm thấy chiếc xe ngựa mà ta chuẩn bị cho hắn.

Chủ quán nói rằng chiếc xe này là của một vị công tử tuấn tú để lại, hắn chê xe ngựa đi quá chậm, nên đã cưỡi con ngựa tốt nhất của trạm dịch gần đó mà đi.

Đúng là kẻ phá của!

Số bạc ta đưa chỉ vừa đủ để hắn sống tằn tiện đến kinh thành, nếu vị thần y có lòng tốt giảm giá cho hắn, may ra cũng đủ tiền chữa bệnh. Thế mà hắn lại đi cưỡi ngựa tốt nhất của trạm dịch! Chắc chắn là đã thiếu nợ rồi, khoản nợ đó chẳng phải là ta sẽ phải trả hay sao?

Ta đến trạm dịch hỏi xem Trầm Thời Vi đã nợ bao nhiêu, nhưng được báo lại rằng hắn không hề nợ nần gì.

Người của trạm dịch trầm trồ: “Vị công tử ấy đã đoán trước mọi chuyện, hắn nói rằng vài ngày sau sẽ có một vị cô nương xinh đẹp đến hỏi về ngựa, và dặn ta đưa cái này cho cô.”

Hắn lấy từ trong tay áo ra một bức thư, ta vươn tay ra nhận, nhưng hắn lại nghi hoặc: “Nhưng vị công tử ấy nói là cô nương xinh đẹp, còn cô…”

Ta ưỡn thẳng lưng, trừng mắt nhìn hắn: “Ta không xinh đẹp sao?!”

Hắn nhướn mày nhìn dòng suối bên cạnh: “Cô nương tự đi soi thử xem?”

Quân tử có thể bị giết nhưng không thể bị nhục! Ta không đi soi đâu.

Ta và sư phụ đã mệt nhoài sau mấy ngày rong ruổi trên đường, không tắm rửa, còn từng lăn lộn trong đống đất khi giao chiến với bọn cướp để cứu người, ta biết rõ bộ dạng hiện giờ của mình trông thế nào mà!

Ta hậm hực: “Người trong mắt tình nhân đều là Tây Thi cả, ngươi không hiểu sao! Mau đưa thư của phu quân ta cho ta!”

Bức thư chỉ mỏng một tờ, đúng là bút tích của Trầm Thời Vi.

Trên đó viết:

“A Liên, nương tử của ta, khi nàng đọc được bức thư này, ta đã tới kinh thành. Hiện nay chiến sự loạn lạc, nàng đừng tiến thêm nữa, đợi ta xử lý mọi chuyện xong xuôi sẽ về trấn Kiều tìm nàng. Ta sẽ bình an, đừng lo lắng.”

Hắn gọi ta là A Liên kìa…

Ơ không phải, hắn bảo ta đừng đến kinh thành? Sao ta có thể nghe lời hắn được.

Nhưng mà hắn gọi ta là A Liên kìa… hì hì.

Có điều ta thì không sao, nhưng sư phụ chắc chắn sẽ không đổi ý.

Quả nhiên, khi đêm xuống, ta thử khuyên sư phụ một câu, liền bị mắng xối xả. Sáng hôm sau vừa đến giờ Mão, bà đã kéo ta dậy và bắt lên đường tiếp.

Chúng ta lại đi thêm hai ngày, ngựa mệt đến mức không đi nổi nữa, cuối cùng cũng đến được kinh thành trước khi cửa thành đóng.

Sư phụ từng thề không đặt chân vào kinh thành, nên sai ta một mình vào thành ám sát Trầm Thời Vi.

“Nhiệm vụ đơn giản thôi, chỉ cần tìm ra phủ đệ rồi giết hắn là xong. Rất dễ dàng.”

Kế hoạch của sư phụ nghe qua thì có vẻ rất dễ, nhưng khi ta vừa vào thành mới chợt nhớ ra một chuyện hệ trọng. Bà ấy quên không đưa bạc cho ta rồi.

Sư phụ không thiếu tiền, nên bà quên mất rằng ta là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, đến tiền thuê nhà trọ cũng không có, lấy đâu ra tiền để thực hiện kế hoạch của bà, nào là mua chuộc người gác cổng, rồi “kiên trì chờ đợi”, “ngày ngày mai phục”, đến lúc thích hợp sẽ “một chiêu đoạt mạng” Trầm Thời Vi?

Gặp hắn càng sớm càng tốt, nhưng ta cũng hiểu rằng gặp người của phủ đệ không giống như việc qua lại ở trấn Kiều, không phải cứ muốn gặp là gặp được, vẫn phải dựa vào tiền bạc để thông qua.

Tình cảnh hiện tại không cho phép ta đi bán nghệ kiếm tiền, ta sờ soạng khắp người, thứ duy nhất có giá trị là chiếc ngọc bội và cây trâm ngọc mà Trầm Thời Vi tặng ta.

Trâm ngọc là do hắn tự tay khắc cho ta, dĩ nhiên không thể bán.

Chỉ đành tạm đem cầm chiếc ngọc bội mà hắn tặng trong đêm tân hôn.

Ngọc bội này rất tốt, chắc sẽ đổi được kha khá bạc, đợi có tiền rồi ta sẽ chuộc lại sau.