Người Câm Ăn Hoàng Liên - Toán Liễu Bất An Toàn

Chương 14




Điều này ngoài dự đoán của ta, dù cho giang hồ nể mặt sư phụ, nhưng trước tiền bạc thì chút mặt mũi cũng chẳng đáng là gì.

Chẳng lẽ là Lâu Tình Vũ đã bí mật bỏ ra số tiền lớn để giúp ta ư?

Dù sao thì việc có thể rút khỏi bảng truy nã khiến ta nhẹ nhõm hơn.

"Thôi được, những chuyện khác để nói sau. Chúng ta phải lập tức lên đường, đến kinh thành giết Trầm Thời Vi." Sư phụ nói nghiêm túc.

Tâm ta vừa nhẹ nhõm được một chút lại liền trở nên nặng nề.

Sư phụ hận họ Trầm đến như vậy là vì thời trẻ bà từng yêu một người đàn ông, chuyện này là do bà một lần say rượu rồi kể cho ta nghe.

Sư phụ từ nhỏ đã luyện võ trên núi, nhận sự giáo dục của trưởng bối, cực kỳ căm ghét những kẻ quan lại tham ô, đàn áp dân chúng, và thề sẽ giết hết mọi kẻ ác trên đời. Khi bà còn trẻ, trên đường bôn ba giang hồ đã gặp gỡ một công tử nho nhã. Họ gặp nhau vào một ngày mưa, công tử ấy đã giúp bà thoát khỏi sự truy đuổi của quan binh, còn tìm lang trung để chữa thương cho bà.

Sư phụ lớn lên trên núi, chưa từng gặp một người đàn ông nho nhã như vậy, chẳng bao lâu đã rơi vào lưới tình.

Vị công tử ấy cũng rất thích vẻ kiêu hùng, phong trần của sư phụ. Bà kể cho hắn nghe về hoài bão của mình, hai người ý hợp tâm đầu, quyết định trở thành đôi hiệp lữ giang hồ, cùng nhau giết kẻ ác.

Họ đồng hành cùng nhau hơn nửa năm, cho đến một ngày, công tử nhận được một phong thư từ nhà gửi đến.

Lúc đó sư phụ mới biết người tình của mình chính là nhị công tử của nhà họ Trầm, tên là Trầm Trọng Lâm.

Trầm Trọng Lâm nói với sư phụ rằng gia đình có chuyện gấp gọi hắn về, bảo sư phụ chờ hắn ngoài thành nửa tháng.

Sư phụ đồng ý, tìm một chỗ bên ngoài thành nghỉ lại, nhưng đã đợi suốt hai mươi ngày mà không thấy hắn quay lại. Sau đó bà hoảng sợ, vào thành tìm kiếm, mới biết được rằng nhị công tử nhà họ Trầm đã đính hôn với một tiểu thư nhà họ Tạ.

Năm đó, tước vị của nhà họ Trầm đã truyền qua ba đời, từ Quốc công nhất đẳng rơi xuống Bá tước tam đẳng, nên họ cần kết thông gia để củng cố thế lực. Nhà họ Tạ là danh gia vọng tộc, là một sự lựa chọn tốt. Trầm Trọng Lâm quay về nhà chính là vì lý do này.

Sư phụ không tin Trầm Trọng Lâm lại bội bạc như vậy, liền đột nhập vào nhà họ Trầm, nhưng lại nghe chính miệng hắn nói với lão phu nhân rằng mối quan hệ của hắn với sư phụ chỉ là chơi đùa qua đường, tuyệt đối không có gì nghiêm túc, hắn sẽ hoàn thành hôn ước với tiểu thư nhà họ Tạ, đưa gia tộc trở lại thời huy hoàng.

Những lời thề non hẹn biển ngày xưa không thể sánh bằng địa vị cao quý của tiểu thư nhà danh giá.

Sư phụ đau lòng đến cùng cực, từ đó bà không bao giờ đặt chân vào kinh thành nữa.

Sau đó, bà không chỉ giết tham quan, mà còn thay những người phụ nữ đáng thương giết luôn cả kẻ phụ bạc.

Lần này bà tìm đến ta cũng bởi vì nhà họ Trầm lại chuẩn bị kết thông gia.

Tam đệ của Trầm Trọng Lâm là Trầm Thúc Thành, một kẻ làm nên đại sự, hắn đã lập chiến công vang dội trên chiến trường, khôi phục tước vị Quốc công cho nhà họ Trầm. Con trai của hắn là Trầm Thời Vi, nay đã đến tuổi thành gia lập thất, lần này là nhà họ Tạ đến cầu thân, mà nhà họ Trầm vì mối quan hệ hôn nhân đời trước cũng đã đồng ý.

Tin tức về hôn sự của nhà họ Trầm là từ đầu tháng trước, nhưng lúc đó Trầm Thời Vi vẫn còn ở trấn Kiều, vậy người đính hôn là ai?

Ta ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: "Sư phụ, định thân… nếu người không có mặt thì có thể định thân được không?"

Sư phụ nhìn ta một cách đầy huyền bí: "Ta không biết."

Ta: “…"

Bà ấy thản nhiên đáp: "Ta chưa từng định thân, làm sao mà biết được! Con cố ý rắc muối vào vết thương của ta đúng không, đi mua cho ta một con gà nướng để chuộc tội!"

Những năm gần đây, tinh thần của sư phụ luôn không được tốt. Kẻ thường xuyên giết chóc, có người dựa vào việc giết người để giải tỏa sát khí, cũng có kẻ giết mãi rồi lạc vào ma đạo.

Trong lòng sư phụ chứa đầy chấp niệm, may mà bà vẫn còn chút hứng thú với đồ ăn, nếu không với sự cố chấp của bà, rất có thể sẽ rơi vào cảnh tẩu hỏa nhập ma.

Ta không dám nói với bà về chuyện của Trầm Thời Vi, trong lòng chỉ âm thầm tính toán, đợi đến khi đến kinh thành gặp lại hắn thì mới suy nghĩ tiếp. Ta quay về thu dọn hành lý, rồi cùng sư phụ lên đường đến kinh thành.

Ta và sư phụ cùng lên đường đến kinh thành.

Mới đi được vài ngày, ta đã thấy dòng người tị nạn từ hướng kinh thành đổ về, hỏi ra mới biết, chiến tranh đã nổ ra.

Hoàng đế hiện tại có năm người huynh đệ, được phong Vương để trấn giữ các vùng đất khác nhau, bốn người trong đó hoặc già yếu hoặc bệnh tật. Chỉ có đệ đệ út của ngài, An Vương, là kẻ không an phận. Nay nhân lúc Hoàng thượng lâm bệnh nặng, An Vương đã khởi binh mưu phản.