Người bạn thuở nhỏ, đồng thời là bạn gái, giờ đây chẳng thèm để ý tới tôi

Chương 02 : Gặp gỡ




Ai trong lớp cũng biết chuyện tôi và Kana đang hẹn hò, nhưng hầu như chẳng ai đề cập đến nó.

Trước hết thì, Kana chẳng bao giờ nói về tôi với bạn bè của cô ấy cả, và tôi cũng cảm nhận dường như cô ấy cũng không muốn tôi nói với ai rằng, tôi là bạn trai của cô ấy.

Nên tôi cũng chưa từng thừa nhận với ai rằng, mình là bạn trai của Kana.

Và những tên con trai khác, dù biết thừa là tôi và Kana đang hẹn hò, vẫn cố tình mời cô ấy đi chơi riêng cùng bọn chúng. Và bạn biết gì không, cô ấy đồng ý đi chơi với chúng, trong khi đó, tôi là bạn trai của cô ấy nhưng chưa từng rủ được cô ấy đi karaoke cùng, hay được nghe cái giọng hát trong trẻo của cô ấy. Rõ ràng là tôi ghen chứ, tôi chẳng muốn thấy cô ấy tươi cười mà đi chơi cùng với bọn chúng cả.

Nhưng tôi làm được gì chứ….

Tôi chỉ có thể đứng nhìn nó xảy ra trong sự ghen tức và ghê tởm. Và thế là, văn phòng hội học sinh là nơi tôi đến để làm dịu cái đầu nóng và đống cảm xúc tiêu cực hằng ngày của mình.

Hầu như lần nào tôi đến, thì hội trưởng và hội phó đều có mặt ở đây.

Hội trưởng là Shinonome Setsuna - đàn chị năm hai của tôi. Chị ấy biết tôi từ hồi tôi mới vào đây, và cũng là người đã mời tôi vào hội học sinh.

Còn hội phó là Kurusu Yuki, cũng là một đàn chị năm hai khác.

Chị Setsuna cũng biết về Kana, nên hiển nhiên là chị ấy biết chuyện yêu đương của tôi, về mối tình đang trong thời kì nguội lạnh của tôi

“Kana-chan lại bỏ mặc em một mình hôm nay à..”



“..vâng. Cô ấy có rất nhiều bạn, nên cô ấy luôn đi với họ sau giờ học..”

“..Em ổn đấy chứ?”

“Vâng, em vẫn ổn”


“Huh..”

Hầu như ngày nào tôi và chị ấy cũng nói chuyện với nhau ở văn phòng này.

Tôi biết chị ấy quan tâm đến tôi, nhưng nó như khoét sâu vào nỗi đau trong tim tôi.

Khi về nhà, tôi cũng đi về cùng với chị ấy, bởi nhà chị ấy ở cùng hướng tôi đi về hằng ngày. Chúng tôi nói nhiều chuyện lắm, từ chuyện ở hội học sinh, sở thích, hay về món ăn tôi nay, bộ phim mà chúng tôi thích xem, và nhiều thứ khác nữa.

Nhưng hôm nay có một việc ngoài dự tính xảy ra.

Tôi bắt gặp Kana đang đi cùng với một thằng khá điển trai trong lớp, hắn thoải mái ôm lấy Kana và tươi cười nói chuyện với cổ.

Kana cũng cười rất tươi, thứ mà khi đi cùng tôi, tôi chưa từng được thấy.


Thật sự thì nhìn hắn với Kana còn trông giống một cặp đôi đang yêu hơn tôi với cô ấy, và nó làm tôi thực sự cay cú.

Tôi sẽ bám theo họ.

“Em xin lỗi, Setsuna - san, hôm nay em có việc phải làm rồi.”

“Eh? Đột ngột vậy luôn sao?”

Chị ấy hẳn cũng đã nhận ra sự hiện diện của Kana-chan, nhưng chị ấy chẳng thèm để ý đến luôn ư?

“Em xin lỗi, việc này ngoài dự kiến của em. Hẹn gặp chị ngày mai nhé”


Dứt lời, tôi bước về phía trung tâm mua sắm phía trước nhà ga.

“Có thể là hai người họ đã lên những chuyến tàu trước đó luôn rồi..”

Khi tôi vừa định bước vào hiệu sách trong trung tâm thương mại để giải khuây, thì có ai đó đột nhiên kéo tay tôi lại.

“Đợi đã!”


Là chị Setsuna.

“Ủa? Setsuna-san, không phải chị đã đi về rồi sao?”

“Đi theo chị”

Chị ấy đột ngột kéo tôi đi không một lời giải thích.

Chúng tôi đến một quán cà phê, và chị ấy bắt tôi ngồi xuống.

Chị ấy gọi 2 cốc cà phê, và nhìn tôi với vẻ nghiêm trọng.

“Em chia tay với Kana-chan đi, ngay và luôn”