Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân

Chương 3: Mình thế mà lại quay về quá khứ à?




Ân Mẫn Chi khó khăn mở mắt lại cảm thấy đầu đau nhói, từ từ ngồi dậy kết quả đầu càng lúc càng đau. Cô vỗ vỗ vào đầu vài cái mới nhớ lại điều gì đó.

" Chẳng phải mình vừa bị... bị sét đánh trúng sao?"

" Không lẽ, không lẽ mình chết rồi?"

" Quái lạ... chỗ này..."

Ân Mẫn Chi càng nhìn càmg thấy sai sai, căn phòng này quen mắt quá.

" Cái này... là phòng cũ của mình mà..."

" Cái này... là đãi ngộ đặc biệt lúc chết à?"

Ân Mẫn Chi nhìn bàn tay mình, thon thả diệu kì. Cô trực tiếp bung chăn chạy tới chiếc gương lớn đặt bên cạnh tủ quần áo. Nhìn bản thân trong gương lại cảm thấy giật mình, sao... sao lại ốm rồi?

" Không đúng... Chuyện gì vậy? Sao... sao lạ vậy? Cái này... ngực vẫn chưa phát triển xong nữa..."_ Ân Mẫn Chi nuốt một ngụm nước bọt, đây rốt cuộc là đãi ngộ gì?

" Cốc! Cốc! Cốc!"

" Chi Chi à!!! Con dậy chưa?"

Cô nhìn về hướng cánh cửa, nín thở đi tới, rụt rè mở cửa. Nhìn thấy mẹ đứng trước mặt mình. Sao mẹ cũng ở đây? Chẳng lẽ thiên đường tạo ra cho cô một người mẹ giống hệt để an ủi mình à?

" Con dậy rồi à?! Chuẩn bị đi học kìa, hôm nay là ngày đầu tiên nhâp học không được đi trễ đâu đấy. Một lát ba sẽ đưa con đi học..."

" Ba?"_ Tạo cả ba cơ, lạ ghê. Nhưng cô muốn... muốn ôm ba của mình, một lần cuối trước khi đi đầu thai nha.

" Ba đang ở đâu vậy mẹ?"

" Đang ở dưới phòng khách uống cà phê đó."

Ân Mẫn Chi đột nhiên cảm thấy trong lòng rộn ràng vội chạy xuống lầu, gần tới cuối cầu thang liền bước hụt chân mà lăn xuống. Ân Nhạc cùng Ân Nhạc Huân vội vàng đi tới đỡ cô dậy, mẹ cô cũng giật mình mà vội đi xuống.

" Chi Chi làm sao vậy? Vội vàng chạy xuống làm gì? Cũng chẳng phải..."_ Ân Nhạc đang trách mắng vài câu liền bị cái ôm của cô con gái làm cho đứng hình, lại còn tình cảm như thế?

" Mới sáng sớm vừa diễn xiếc vừa sến súa như thế làm gì vậy?"_ Ân Nhạc Huân một bên khinh bỉ nhìn chị mình.

" Huân? Sao em cũng ở đây?"_ Ngạc nhiên

" Sao em không ở đây?"_ Khó hiểu

" Thì đây là thiên đường, sao em ở đây được..."

" Ý chị là em chỉ có thể ở địa ngục à?"_ Ân Nhạc Huân giật giật khóe môi hỏi lại.

" Không... ý chị là... Hôm nay là ngày bao nhiêu vây?"_ Ân Mẫn Chi thẩn thờ nhìn vào đồng hồ điện trước mắt, ngày tháng trên đó là thế nào?

" 1 tháng 9 "_ Ân Nhạc Huân nghi ngờ chị mình bị đập đầu vào đâu rồi mới hỏi ngớ ngẩn như vậy.

" Năm?"

" 2022 "

" 2... 2022? 2022? Sao lại 2022, chẳng phải bây giờ đang là... tháng 3 năm 2024 sao?"_ Ân Mẫn Chi cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập đến nơi vậy, tình huống gì đang diễn ra chứ?

" Chị bị ngáo à? Hay còn ngáy ngủ? Mau lên, sắp trễ giờ học của em rồi."_ Ân Nhạc Huân nhìn chị gái cảm thấy cô nên ngủ ít một chút, rồi lại quay về chỗ cũ ăn tiếp phần mình.

" Sao có thể?..."_ Ân Mẫn Chi nhìn 3 người bọn họ rồi nhìn lại căn nhà, căn nhà to lớn này...

" Con sao vậy? Thấy không khỏe thì hôm nay có thể nghĩ học."_ Mẹ đi tới vuốt tóc cô hỏi.

" Con... con..."

" Con lên phòng một chút."_ Ân Mẫn Chi thẩn thờ xoay người bước đi.

" Bé Chi làm sao vậy bà?"_ Ân Nhạc

" Tôi cũng không biết."

" Chắc chị ấy ngủ nhiều quá rồi sinh ảo tưởng đó ba mẹ."_ Ân Nhạc Huân

"... "

Ân Mẫn Chi đứng dựa vào cửa đưa mắt nhìn căn phòng, rồi lại chạy đến mở điện thoại.

Ngày 1 tháng 9 năm 2022.

6 giờ 45 phút.

Ân Mẫn Chi run rẩy đặt điện thoại xuống. Không lẽ... không lẽ... Ân Mẫn Chi nhìn xuống vết bầm tím do ngã lúc nãy của mình, nhắm mắt chạm thật mạnh vào đó.

" Trời ơi... Đauuuuuuuuuuuuuuuuuu..."

" Mình... mình thế mà lại quay về quá khứ ư?"

" Lời thỉnh cầu của mình được ông trời chấp nhận sao?"

" Sao có thể... có thể khó tin như thế?"

Ân Mẫn Chi vẫn không thể tin được chuyện này cho đến khi bản thân đã đứng trước cửa hội trường cô vẫn thẩn thờ như thế. Cô không dám mở cửa, cô sợ phải đối mặt với những ánh mắt đó, cô sợ, cô ám ảnh với những lời miệt thị cô...

Ngay lúc cô vừa định mở cửa đi vào thì có một cánh tay mở cửa, Ân Mẫn Chi ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh... Cậu ta trông quen mắt thật...

" Hạc Thần?!"

Hạc Thần - Một trong ba hotboy của trường khi ấy.

" Không định vào à?"_ Hạc Thần nhìn cô, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như vậy.

Nói một chút về tính cách của ba hotboy trường. Để được gọi là hotboy của trường thì cần phải đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, thể thao cũng phải giỏi. Và ba người bọn họ có đủ các yếu tố trên.

Ngũ Hoàng cao 1m80, cung Ma Kết tháng 1, tính cách không lạnh cũng không nóng, điềm tĩnh trước mọi việc. Đây là tính cách khiến cho Ân Mẫn Chi trước kia vô cùng mê đắm, đến chính cô cũng không hiểu vì sao mình lại thích tích cách này như vậy.

Nhất Dật cao 1m80, cung Bọ Cạp tháng 11, tính tình khá là loi choi nhưng cũng rất hiểu chuyện khi cần sẽ vô cung nghiêm túc. Anh ta có biệt danh là bạn trai quốc dân vì quen khá nhiều cô gái, chỉ cần nhìn thấy thuận mắt thì lập tức quen nhau nhưng chưa có một cô nào là lâu dài cả.

Hạc Thần cao 1m83, cung Nhân Mã tháng 12, tính cách cũng giống như Ngũ Hoàng, nhưng anh có vẻ ít nói hơn một chút.

" Hả? À... vào chứ..."_ Ân Mẫn Chi giật mình liền đi vào trong.