Cậu bé tiến gần đến Lương Tiểu Ý. Mặc dù trong lòng biết đó không phải là sự thật, nhưng cậu vẫn làm ra vẻ vô cùng nghiêm túc giúp Lương Tiểu Ý thổi bay hạt bụi đó đi.
“Mẹ xem xem, hạt bụi đã bay mất rồi nè. Mẹ không được khóc nữa nhé.” Lương Tiểu Ý mỉm cười, xoa xoa chiếc đầu nhỏ thông minh của Đại Bảo.
Lương Chi Hoành nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, rồi ngay lập tức bật cười hì hì. Lương Tiểu Ý nhìn khuôn mặt tươi cười tinh nghịch của cậu bé nhỏ của mình, trái tim dịu xuống đôi phần không chút phẫn hận. Chỉ cần hai bảo bối nhỏ của cô sống tốt, đối với cô như vậy là đủ rồi.
“Mẹ ơi, hạt bụi này thật đáng ghét quá đi, làm mẹ phải rơi nước mắt nhiều như vậy. Mẹ à, Đại Bảo giúp mẹ thổi phù đi hạt bụi đáng ghét kia đi rồi á, mẹ sẽ không còn phải rơi nước mắt nữa. Sau này chỉ cần có một hạt bụi nào đó rơi vào mắt mẹ, Đại Bảo sẽ giúp mẹ thổi bay nó đi, mẹ sẽ không bao giờ phải rơi nước mắt nữa được không ạ?”
Cậu bé khẽ nghiêng đầu, khit khịt chiếc mũi nhỏ, trên gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ ấy vẫn còn vương vài giọt lệ, đôi mắt long lanh như những viên ngọc sáng vô cùng dễ thương… Thiết nghĩ … Suy cho cùng thì Đại Bảo vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi. Cậu bé đã thực sự tưởng rằng đó là do hạt bụi.
Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, làm sao có thể hiểu được những lo lắng, phiền muộn của người lớn cơ chứ.
Đôi môi hồng nhẹ hôn lên má cậu bé, Lương Tiểu Ý mỉm cười nói: “Được rồi. Sau này nếu như mẹ có nhờ Đại Bảo, thì Đại Bảo nhất định phải giúp mẹ thổi bụi nha”
“Vâng ạ” Cậu bé đắc ý tinh nghịch cười. Tuy nhiên, khi Lương Tiểu Ý ngoảnh mặt đi, khóe môi nhỏ nở một nụ cười kì dị, một tia ớn lạnh ánh lên nơi đáy mắt.
Mẹ yên tâm! Con nhất định sẽ xử lý hết mấy “hạt bụi” đáng ghét ấy giúp mẹ!
Tình trạng sức khỏe của Đại Bảo đã gần như ổn định và có thể xuất viện.
Tô Lương Mặc nói với Lục Trầm đầy kiên quyết: “Lần này tôi nhất định sẽ đưa ba mẹ con cô ấy cùng trở về.”
..” Nhìn thấy nụ cười tự tin trên gương mặt Tô Lương Mặc, Lục Trầm quyết định im lặng … Thực ra, anh cũng có thể nhìn ra sự thay đổi đến chóng mặt của Lương Tiểu Ý. Và theo quan sát của anh, Lương Tiểu Ý không muốn về bên cạnh Tô Lương Mặc dù chỉ một chút.
Lục Trầm cảm thấy người bạn của mình có hơi quá tự tin tôi.
“Khụ khụ khụ… “Lục Trầm thận trọng hỏi: “Lương Mặc …
Ừm … Cậu nghe tôi nói này, giả dụ nếu như Lương Tiểu Ý không muốn về cùng cậu thì sao?” Lời còn chưa dứt, Lục Trầm cảm giác như có một đôi mắt sắc như dao găm bắn thẳng về phía mình, Lục Trầm vội vàng né tránh: “Đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy, tôi cũng chỉ nói giả dụ mà thôi. Hơn nữa, chẳng lẽ cậu không nhìn ra điều đó ư?” Đến ngay cả Tô Lương Mặc cũng không muốn thừa nhận, nhưng anh vẫn phải hỏi: “Vậy thì … Cậu định như thế nào?”
Định như thế nào ư?
Đôi mắt của Tô Lương Mặc trở nên lạnh buốt. Chỉ cần nghĩ đến việc Tiểu Ý luôn trong trạng thái đề phòng anh, kháng cự anh, trong lòng Tô Lương Mặc ngày càng khó chịu. Sau khi suy nghĩ một lúc, anh nói: “Trói lại bế đi”
Lục Trầm nghe thấy quyết định của Lương Mặc, anh không nhịn được trao cho người bạn của mình cái nhìn bất lực … Anh biết ngay thể nào cậu ấy cũng quyết định như vậy mài Lục Trầm lén nhìn Tô Lương Mặc. Anh đã nghĩ rằng năm năm qua, cuối cùng thì tên tiểu tử này đã trở thành bậc thầy chuyên gia về việc hiểu tâm lý của phụ nữ. Kết quả thì sao? Là do anh đã đánh giá cao cậu bạn của mình rồi!
Tô Lương Mặc của hiện tại chẳng khác Tô Lương Mặc của năm năm trước là bao, vẫn không hề biết cách thể hiện tình yêu của mình!
“Khụ khụ … Lương Mặc này, chúng ta là anh em tốt của nhau từ rất lâu rồi đúng không nào. Cậu thật lòng trả lời cho tôi biết …” Lục Trầm quyết định sẽ giúp đỡ người anh em của mình một chút. Anh thật muốn hét vào mặt Lương Mặc rằng cậu làm vậy không những không thể hóa giải được những khúc mắc trước kia, nói không chừng hai người sẽ càng ngày càng hiểu lầm nhau hơn.
“Lương Mặc, cậu hãy thành thật nói cho tôi biết … cậu, khụ khụ khụ …. Cậu có yêu Tiểu Ý hay không?” Lục Trầm có chút ngại ngùng hỏi.
Thế nhưng còn có người nào đó còn xấu hổ hơn cả anh!