“… Mẹ ơi…. Cậu bé ngập ngừng: “Nếu như con nói là con muốn chú Savvy trở thành bố của chúng con, thì mẹ có đồng ý không ạ?”
Lương Tiểu Ý ngạc nhiên: “Tại sao con lại nghĩ như vậy?”
“Tại vì chú Savvy rất tốt bụng, lại còn đối xử với mẹ vô cùng dịu dàng nữa chứ. Tiểu Bảo và con cũng rất thích chú ấy.
Con nghĩ chú Savvy nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho mẹ, cũng sẽ không lạnh lạnh, hờ hững với mẹ. Kể cả khi mẹ không còn xinh đẹp, không còn dịu dàng như trước kia…”
“Chết tiệt! Đứa nhỏ ngốc nghếch này, con đánh giá thấp mẹ con rồi đấy!” Lương Tiểu Ý vội vàng gạt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt, rồi chậm rãi đi đến bên giường bệnh của Đại Bảo. Từ góc nhìn của Lương Chi Hoành, cậu không thể nhìn thấy cánh cửa phòng bệnh. Cho đến khi Lương Tiểu Ý đứng dậy đi vào, Lương Chỉ Hoành lén lút chơi trò trốn tìm với mẹ. Lương Tiểu Ý vờ như không biết, cô mỉm cười, nói vọng vào: “Hahaha … Tiểu quỷ này… Lại trốn đâu mất rồi. Xem con trốn ở đâu nào? “Lúc trốn Lương Tiểu Ý, đôi môi cậu bé khẽ cong lên để lộ ra ý cười … Chỉ cần mẹ vui là ổn rồi.
Một lúc sau.
“Mẹ ơi…”
Lương Chi Hoành có chút do dự, cuối cùng hét lên.
“Ơi?” Lương Tiểu Ý khẽ cau mày.
“… Mẹ ơi”
“Gì”
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi…”
“Ơi ơi ơi….”
Thanh âm non nớt nũng nịu của đứa trẻ vang lên.
Người mẹ vẫn dịu dàng kiên nhãn đáp lại cậu bé.
“Mẹ à … lúc nãy có phải mẹ đã khóc phải không ạ?”
Cậu bé bỗng đưa tay ra chạm vào khóe mắt mẹ, cậu có thể cảm thấy được hơi ẩm vẫn còn đó: “Mẹ ơi đừng khóc được không?”
Trong khoảnh khắc ấy, Lương Tiểu Ý nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Đại Bảo, ánh mắt dừng trên đôi tay nhỏ bé đang ôm lấy gương mặt cô. Cuối cùng, cô không thể kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân mình, bật khóc như mưa: “Mẹ không khóc”
“Mẹ ơi đừng mà … Mẹ đừng khóc nữa” Lương Chi Hoành trở nên hoảng hốt, vội vàng đưa tay lau nước mắt cho mẹ: “Mẹ ơi, có phải kẻ xấu lại bắt nạt mẹ đúng không? Mẹ đừng khóc được không? Rồi một ngày nào đó, Đại Bảo sẽ dạy cho đám người xấu xa đó một bài học”
Lắng nghe lời an ủi non nớt, ngây thơ của Đại Bảo, Lương Tiểu Ý xúc động không nói nên lời. Đến một đứa trẻ con cũng có thể nghĩ được như vậy. Một đứa trẻ ngoan ngoãn, tốt bụng đến vậy, tại sao ông Trời lại nỡ đối xử tàn nhãn với thằng bé như thế.
Đại Bảo không làm gì sai hết, người sai chính là cô! Nếu như cơ thể cô khỏe mạnh, Đại Bảo sẽ không suýt mất mạng ngay từ khi sinh ra, cô cũng sẽ không phải chịu đựng sự giày vò này lâu đến thế. Cô biết một điều rằng cái chết có thể đến với mình bất cứ lúc nào. Thế nhưng Đại Bảo còn nhỏ như vậy đã phải chịu đựng sự giày vò, những nỗi đau về cả thể xác lãn tâm hồn nhiều đến vậy, ấy vậy mà thằng bé vẫn kiên cường chịu đựng tất cả mọi thứ. Càng nghĩ, Lương Tiểu Ý càng cảm thấy đau lòng … “Huhuhuhu, mẹ không khóc mà”
Lương Chi Hoành vẫn chỉ là một đứa bé thôi mà! Cậu bé càng lau, nước mắt của Lương Tiểu Ý càng lăn xuống. Đến cuối cùng, chàng trai nhỏ đã bị mẹ dọa sợ đến phát khóc.
“Đừng khóc đừng khóc, mẹ không khóc nữa rồi” Lương Tiểu Ý cũng hoảng loạn, nhanh chóng ôm lấy cậu bé nhỏ. Cô khẽ đặt đầu cậu bé lên vai của mình, đôi tay nhẹ nhàng xoa lưng Đại Bảo, ân cần võ về: “Không phải là mẹ đang khóc, chỉ là cái vào hạt bụi đáng ghét nào đó bay vào mắt mẹ. Đại Bảo cũng không được khóc nghe chưa? Thấy Đại Bảo khóc, mẹ cũng sẽ buồn theo đó.”
“Thật sao?” Cậu bé yếu ớt hỏi. Cậu đương nhiên biết rằng mẹ đang nói dối, nhưng cậu thực không muốn nhìn thấy mẹ khóc thêm một lần nào nữa.
“Thật mà. Đại Bảo có thể giúp mẹ thổi bay hạt bụi đó đi được không?”
“Được ạ!”