Khoảng hai mươi phút sau vị bác sĩ lúc nãy quay lại t cầm một bịch thuốc nhỏ đưa cho cô rồi nói
“ Cô nằm lên giường đi tôi cần siêu âm tình trạng đứa bé hiện tại như thế nào “
Cô liền nghe theo lời bác sĩ nằm im chờ được siêu âm sau khi khám xong bác sĩ nhìn cô đáp
“ cái phôi thai này rất khỏe nhưng mà theo yêu cầu bệnh nhân thì tôi sẽ tiến hành bỏ đứa bé cho cô “
Nói xong bác sĩ đi ra cầm theo bịch thuốc lúc nãy vào và đưa cho cô viên thuốc nhỏ dặn dò
“ Bây giờ cô uống nó đi , rồi nằm nghỉ ngơi ráng chịu đựng một chút vì có thể bụng cô sẽ rất đau nhưng yên tâm vài tiếng sau sẽ ổn thôi , nếu như ngoài đau bụng còn bị tình trạng khó thở hoặc triệu chứng khác thì phải báo ngay cho tôi, có biết chưa ? “
Cô cầm viên thuốc lên uống một ngụm nước dùng hết Dũng khí uống viên thuốc vào, rồi gật đầu nhẹ với bác sĩ
“ vâng tôi hiểu rồi ạ! “
Không gian bên trong giờ chỉ còn mỗi cô gần một tiếng sau dường như thuốc đã có tác dụng , bụng dưới của cô bắt đầu đau quặn cô nằm mà cắn răng chịu đựng khóc cũng không thể nữa , vừa đau bên ngoài lại còn đau cả trong lòng.
Năm tiếng sau cơn đau dần giảm xuống mặc dù nó không còn dồn dập như lúc đầu nhưng cơn đau nó cứ âm ỉ không dứt .
Thêm ba tiếng sau bác sĩ quay lại hỏi han và khám thêm cho cô một lần nữa
“ Được rồi không sao bây giờ cô có thể xuất viện nhưng khi về nhà mà thấy âm đạo thỉnh thoảng chảy máu một chút thì đó là hiện tượng bình thường không cần phải căng thẳng, rồi đưa cho cô thêm một ít thuốc một ngày uống 1 viên uống khoảng một tuần còn nữa nếu trong người thấy không khoẻ thì phải nhớ đến tái khám “
Sau khi về nhà mỗi ngày cô đều không ngủ yên , hình ảnh đứa bé khiến cô chẳng thể ngủ ngon .
Dù vậy cô vẫn phải cố gắng để bắt đầu lại một cuộc sống như cũ .
Hai tuần sau
Hôm nay là ngày cô bắt đầu kỳ học mới ,
Cô thức dậy thật sớm , rửa mặt trang điểm nhẹ một chút vừa bước chân ra khỏi cửa cô có chút giật mình
“ Anh phong tại sao anh lại ở đây ? “
Người đàn ông nhìn có chút phóng khoáng lịch lãm tay mang theo một bịch đồ ăn , nhìn cô trìu mến ,miệng mỉm cười
“ anh đem đồ ăn đến cho em “
Cô vừa bất ngờ vừa bối rối
“ Nhưng... nhưng sao anh biết em ở đây ? “
Anh tiến lại gần cô tay gõ nhẹ trên trán cô dịu dàng đáp
“ Vy à ! Em đúng là cô gái vô tâm nhất tôi từng gặp , gọi điện cho em , em cũng không bắt máy nhắn tin cho em thì em cũng chẳng để ý , vậy em nghĩ xem tại sao anh biết , đương nhiên là hỏi từ bạn em rồi ! “
Cô cười ngượng
“ Tại dạo này em bận quá nên không nhận được điện thoại của anh , anh đừng giận nhé ! “
Vẻ mặt anh không nhưng không giận mà còn rất dịu dàng với cô
“ Anh đương nhiên không giận em rồi , dù em bận hay cố ý không nghe điện thoại thì anh cũng không giận , bởi vì dù em chạy đi đâu em vẫn là cô gái nhỏ của anh”
Cô lúc này thật sự khó xử với câu nói của anh
“ Anh phong à anh đừng nói như thế chứ em thật sự chỉ xem anh là... “
Anh liền cắt ngang lời cô đang nói
“ Được rồi, là của anh hay không sau này sẽ biết bây giờ thì anh đưa em đi học “
Miệng nói tay thì kéo cô đi mất .