Trương Phong Dương lái xe về đến nhà, không khỏi phân trần ôm Tôn Ngữ vào cửa nhà, hung hăng ném Tôn Ngữ trên giường lớn trong phòng ngủ, Tôn Ngữ toàn thân cảm thấy đau quá, khó chịu tựa vào đầu giường, nhục nhã cảm thấy hạ thân đau đớn ướt sũng, đã muốn đau đến không còn tri giác, đầu choáng váng mắt hoa thần chí có chút mê muội, cả người thoạt nhìn vô cùng thê thảm…
Ánh mắt Trương Phong Dương hung ác nhìn hắn, Tôn Ngữ sợ hãi ngây dại nhìn Trương Phong Dương trước mặt, theo bản năng cuộn thân xác mình thành một đoàn.
Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ trong lòng thực tức giận, thực phẫn nộ, cũng không biết mình làm sao vậy, dù sao chính là nhìn đến Tôn Ngữ muốn chạy trốn xa mình liền trong cơn giận dữ, mất đi lý trí.
Nhưng lại nhìn thấy Tôn Ngữ bị chính mình đánh đập trên mặt dấu vết xanh tím, thê thê thảm thảm, có chút không đành lòng, muốn vươn tay sờ sờ Tôn Ngữ, nhưng nhìn Tôn Ngữ thấy mình vươn tay, liền hoảng sợ phản ứng run rẩy né tránh, tay liền xấu hổ ngừng lại, nội tâm có chút thương cảm nghĩ Tôn Ngữ sợ mình như vậy sao?
“Còn đau không?” Trương Phong Dương nhẹ nhàng sờ sờ vết thương trên gương mặt Tôn Ngữ bị chính mình đánh đập mà đổ máu, trong lòng có chút tư vị nói không nên lời.
Phản ứng của Tôn Ngữ chính là sợ hãi, cực kì e ngại, sợ đến nỗi thân thể không kiềm chế được phát run, hắn cúi đầu xuống rất thấp, không muốn nhìn thấy Trương Phong Dương, trong lòng cảm thấy hảo phiền, rất sợ hãi, cảm thấy Trương Phong Dương thật sự làm cho người ta sợ hãi, là một quái nhân, trong chốc lát ôn nhu, trong chốc lát khủng bố biến thái tựa như ma vương, Tôn Ngữ cảm thấy Trương Phong Dương giống như ma quỷ bị bệnh thần kinh…
“Meo meo meo meo… ” Tiểu Bạch từ trong túi quần áo trước của Tôn Ngữ vươn đầu nhỏ, không ngừng hướng ra phía ngoài, muốn chui ra.
” Thanh âm gì đây?” Trương Phong Dương nghe được một trận tiếng mèo kêu nho nhỏ.
Tôn Ngữ vội vàng bắt nó đè lại, nhét vào trong túi, che giấu nói; “Không có gì…”
Trương Phong Dương cái gì cũng không nói liền đè Tôn Ngữ lại, từ trong túi trước Tôn Ngữ túm Tiểu Bạch ra ném đến trên sàn nhà.
Tiểu Bạch bị ngã chổng vó, khó khăn từ trên mặt đất đứng lên, đứng ở bên chân Trương Phong Dương, toàn thân lông đều dựng thẳng, dùng hết toàn lực kêu to, nhìn chằm chằm Trương Phong Dương nhe cái răng nanh nhỏ, tiểu móng vuốt không ngừng cào ống quần Trương Phong Dương, giống như muốn bảo hộ Tôn Ngữ, hướng Trương Phong Dương phát ra tư thế cảnh cáo…
“Đây là cái gì?” Trương Phong Dương cúi thắt lưng xuống một phen túm gáy Tiểu Bạch, Tiểu Bạch kinh hách kêu loạn, tứ chi nho nhỏ ngắn ngủn trên không trung không ngừng giãy dụa.
Tôn Ngữ sợ hãi bắt lấy ống tay áo Trương Phong Dương nói; “Nó là ta nhặt được… Van cầu ngươi đừng thương tổn nó, không nên thương tổn Tiểu Bạch!”
“Thiết! Ngươi còn nhặt thứ này!” Trương Phong Dương mắt nhìn thần tình của Tôn Ngữ không đành lòng, liền mở cửa sổ nhà, tựa như ném rác rưởi lập tức ném Tiểu Bạch ra ngoài cửa sổ đến trong hoa viên, đóng cửa sổ thật mạnh.
Tiểu Bạch ở bên ngoài không ngừng cào cửa sổ sát đất thật to, cửa sổ thủy tinh rất dày cũng bị móng vuốt mèo nho nhỏ của nó cào ra rất nhiều vết trầy, nhưng thế nào cũng vào không được, nó chỉ có thể áp sát đầu tại trên cửa sổ hướng bên trong nhìn, không ngừng sợ hãi kêu to hy vọng có thể bảo hộ chủ nhân của nó, nhưng cũng lại không hề có tác dụng…
Tôn Ngữ nhìn Tiểu Bạch không có chuyện gì, thở dài một hơi, quay đầu đầu không nghĩ nam nhân biến thái khiến cho người ta sợ hãi trước mắt đang nhìn mình.
Trương Phong Dương vẫn nhìn Tôn Ngữ phát run, tránh né vươn tay nắm cằm của hắn, bắt buộc Tôn Ngữ ngước lên đối diện mình.
“Ta hỏi ngươi, ngươi muốn chạy đến nơi nào?” Trương Phong Dương mắt lộ ra hung quang nhìn chằm chằm Tôn Ngữ hỏi.
“Ta… Ta muốn rời khỏi C thành!” Tôn Ngữ sợ hãi nói.
“Rời khỏi C thành… Ngươi nghĩ muốn vĩnh viễn biến mất ở trước mặt của ta, đúng không? Kế hoạch của ngươi như vậy sao! Ngươi nói!” Nội tâm Trương Phong Dương không kiềm chế được phẫn nộ, tay ở trên cằm Tôn Ngữ càng thêm dùng lực.
“Đúng… Ta phải rời khỏi… Ta phải rời khỏi tránh xa ngươi! Ta chán ghét ngươi! Ngươi làm cho ta cảm thấy ghê tởm!” Tôn Ngữ cố nén sợ hãi nội tâm, nhìn chằm chằm Trương Phong Dương hô to.
“Ngươi chán ghét ta… Ngươi, đồ đê tiện này, có phải hay không ta… không … khóa ngươi, ngươi sẽ chạy, còn dám chạy ra bên ngoài, thật sự là lá gan lớn!” Trương Phong Dương kéo Tôn Ngữ đến trên giường lớn, lạnh lùng cười nói: “Ngươi muốn rời khỏi ta như vậy, không muốn bên cạnh ta sao? Ta cho ngươi biết ngươi đời này không cần vọng tưởng!”
Tôn Ngữ cảm thấy tóc trên đầu của mình hung hăng bị kéo lên! Đầu bị bắt ngẩng hướng về phía trước, đối diện cùng Trương Phong Dương tàn bạo kia, ánh mắt cực kỳ hung ác dữ tợn. Hung tàn tựa như muốn xé nát mình cắn ăn vào trong bụng.
“Ngươi mới vừa nói cái gì? Ta làm cho ngươi ghê tởm… Ghê tởm phải không! Hôm nay ta khiến cho thân thể của ngươi hảo hảo nhớ kỹ ta là cái gì của ngươi! Ta là nam nhân của ngươi, ta là chủ nhân của ngươi!” Trương Phong Dương rống giận, nội tâm phẫn nộ nghĩ rằng chẳng lẽ ta cứ như vậy làm cho ngươi chán ghét, làm cho ngươi cảm thấy ghê tởm sao! Ngươi không có thể quyền tự do, chỉ có ta mới có thể chi phối toàn bộ của ngươi.
Trương Phong Dương càng thấy nam nhân trước mắt này muốn chạy trốn khỏi mình, phản kháng lại càng phẫn nộ, thật thật tại tại cảm thấy lửa giận đã lâu ở bên trong tâm cuồng bạo thiêu đốt, cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào, nghĩ muốn hung hăng xé nát người trước mắt này, muốn cắn nát cổ họng của hắn, thường thức tư vị máu tươi của hắn…
Trương Phong Dương đối với những thứ khác cả trai lẫn gái đều không có hứng thú, cảm thấy những người đó thực làm cho hắn chán ghét, thực tức giận, nhưng hắn thật sự đối với Tôn Ngữ không thể nói rõ, tình cảm kỳ quái không thể nói nên lời, mà thân thể Tôn Ngữ lại làm cho hắn nổi lên tình cảm xúc động mãnh liệt không thể kiềm chế, giống như dã thú động dục, không thể ngăn dục vọng tăng vọt, làm cho hắn không thể chịu được muốn càng nhiều, càng nhiều…
Duỗi tay đến trên quần Tôn Ngữ, lập tức xé nát quần ném đến trên mặt đất, Tôn Ngữ kinh hoảng giãy dụa kêu lên: “Ngươi… Muốn làm cái gì?”
“Đều đã làm còn không rõ sao?” Trương Phong Dương ừng chút cởi bỏ quần lót của Tôn Ngữ, nghẹn cổ họng nói: “Đương nhiên là cho ngươi hảo hảo biết ta là ai… Ngươi nói, ta là gì của ngươi “
“Không được… Ngươi buông ta ra… Ta thật sự không thể! Ngươi buông ta ra! Nếu như thế nữa ta thật sự sẽ chết…” Tôn Ngữ sau khi đã biết ý đồ của Trương Phong Dương, luống cuống tay chân chống cự, liều mạng muốn chạy trốn ly khai, Trương Phong Dương không ngừng xé quần áo của mình, ánh mắt lộ ra tinh quang.
Trương Phong Dương hung hăng đặt Tôn Ngữ ở trên giường lớn khủng bố hỏi; “Ta là gì của ngươi?”
“Ngươi chỉ là chủ nợ của ta, ngươi buông ta ra! Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương giống như dã thú, nội tâm nghĩ cho dù sợ hãi cũng không thể bán đứng một chút tự tôn tầm thường của mình, tuy rằng bị ác ma cướp lấy thân thể, Tôn Ngữ coi như là bị chó cắn, nhưng ngay cả chút tôn nghiêm làm người cuối cũng muốn cướp đi, con người cho dù ti tiện vô năng, cũng muốn có tôn nghiêm làm người, nếu ngay cả tôn nghiêm đều không có thì khác gì động vật.
Khí lực của Trương Phong Dương càng mạnh đến nỗi muốn chết, Tôn Ngữ tuyệt vọng cảm thấy hai chân bị tách ra, thân thể sợ hãi phát run.
“Chủ nợ! Hảo! Xem ra hôm qua ngươi vẫn chưa nhận thức được! Ta nói cho ngươi biết ta là nam nhân của ngươi! Ngươi không phải muốn chạy sao? Ta đến chết cũng muốn xem ngươi chạy như thế nào!” Trương Phong Dương không nhìn thấy Tôn Ngữ dưới thân mơ hồ huyết nhục (máu thịt), hung ác vọt tiến vào, cúi thân xuống hung hăng cắn cái cổ mảnh khảnh của Tôn Ngữ, hung hăng dùng răng cắn, giảo phá, mê muội hút máu tươi ở trên vết thương bị chính mình giảo phá, chính là nhớ rõ hiện tại chính mình đã muốn không thể khống chế bản thân, biến thành ma quỷ, chỉ muốn làm cho nam nhân không ngừng phản kháng này là của mình, làm cho hắn hảo hảo nhận thức một chút mình rốt cuộc là gì của hắn, làm cho hắn từ thân thể đến linh hồn hảo hảo nhớ kỹ, cho hắn biết mình là nam nhân của hắn…
————♣♣♣—————
[Lệ Nhi]: Không biết sau này thế nào chứ hiện giờ là ta hơi bị căm thù anh công này… hajz….ác gì mà ác quá mức
About these ads