Ngược Ái Chi Luyến

Chương 41




“Ân…”, Tôn Ngữ chậm rãi mở hai mắt ra nhìn bốn phía, chỉ thấy ngày đã là sáng sớm, một buổi sáng u áp, toàn bộ phòng ở tràn ngập mùi thối nát làm cho người ta ghê tởm, yết hầu hảo đau, cảm thấy tâm hảo ghét, Tôn Ngữ cắn môi, gắt gao cầm lấy cánh tay mình, thất thanh khóc rống…

Tôn Ngữ cảm thấy toàn thân đau đớn đặc biệt là hạ thân, sớm đau đến mất đi tri giác. Kỳ thật đến cuối cùng Tôn Ngữ đều không có ý thức, Trương Phong Dương mỗi lần hung ác xâm phạm, mình cũng không biết gì, chỉ biết cảm thấy khủng bố, cảm nhận sâu sắc từng đợt đánh úp lại, nhất là Trương Phong Dương tinh lực vô cùng làm cho mình tuyệt vọng, Tôn Ngữ cho là mình sẽ bị giết chết, Trương Phong Dương ít nhất làm mình tám lần, thiếu chút nữa không giữ được mạng của mình…

Không biết vì cái gì khiến Trương Phong Dương tùy ý làm bậy như vậy, hắn không ngừng muốn mình, tư thế biến hóa bất đồng, thật là khó chịu, đem hết khả năng của hắn ra xâm phạm, đến cuối cùng thân thể thật giống như không phải là của mình vậy, chỗ tế nhị cũng hoàn toàn không có cảm giác tựa như không thể chịu đựng được nữa vậy, nhưng cuộc tra tấn này giống như vĩnh viễn không có hồi cuối, Tôn Ngữ còn cho là mình sẽ chết mất.

Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương gắt gao vây quanh, giống như sợ mình đi khỏi, Tôn Ngữ cắn răng cởi bỏ trói buộc tay chân, nhẹ nhàng lấy cánh tay đè ở trên người ra, lại bị cánh tay Trương Phong Dương một phen ôm chặt lấy, ở Tôn Ngữ bên tai nỉ non nói; “Ca ca, ca ca không được rời khỏi ta, ca ca ngươi đã trở lại, vĩnh viễn không được rời khỏi ta…”

Tôn Ngữ đem hết toàn lực từ trong lòng ngực Trương Phong Dương dời khỏi, cố sức lấy hơi nghĩ muốn đi khỏi, lại phát hiện cái vật thể khủng bố tra tấn mình chết đi sống lại kia còn lưu ở trong thân thể của mình…

Tôn Ngữ khóc không ra nước mắt, hắn khẽ cắn môi đưa thân xác về phía trước chậm rãi hoạt động, ” ân!” Nơi tế nhị của mình chịu đựng từng trận đau đớn, rốt cục đem vật thể đáng sợ rút ra…

Lưỡi dao lớn kia rời đi, Tôn Ngữ nhìn đến dưới thân không ngừng chảy ra đại lượng chất lỏng màu trắng cùng tơ máu, nhìn dưới thân nhiều dấu vết dơ bẩn đỏ đỏ trắng trắng, Tôn Ngữ cảm thấy từng trận ghê tởm, mặt xám như tro tàn, hắn dùng hết toàn lực đứng dậy, chân lại vô lực mà té trên mặt đất, Tôn Ngữ cắn môi không để cho mình phát ra một chút tiếng vang.

Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương ngủ say, rất nhanh cầm quần áo bị xé nát không toàn vẹn của mình lên, bối rối hướng trên người mặc, nghĩ thầm; ta muốn trốn, ta phải rời khỏi ác ma biến thái này, Tôn Ngữ sợ hãi nghĩ nếu cả đời này đều bị Trương Phong Dương đối xử như vậy, trái tim thật sự hảo chán ghét, ngay cả cẩu cũng không bằng…

Bởi vì hai chân không có khí lực, phía sau cũng rất đau, toàn thân một chút khí lực cũng không có, Tôn Ngữ chỉ có thể cắn răng dùng hai tay bò, bò từng bước một, chậm rãi đi ra phòng ngủ… Trong lòng chỉ có một ý tưởng chính là —— trốn, mang theo tiểu Phỉ Nhi thoát đi! Tôn Ngữ sau khi đã biết Trương Phong Dương muốn giam cầm mình cả đời, cảm thấy thật sự rất sợ hãi, mình tuyệt đối không muốn cứ như vậy bị người coi như nô lệ mà phát tiết, khóa, nhốt, mình phải rời khỏi nơi đáng sợ này…

Tôn Ngữ dễ dàng đi tới phòng khách, dựa vào tường nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, từ giá sách lấy ra ảnh chụp thê tử để vào trong túi du lịch, sau đó trở về cái chuồng, lặng lẽ ôm lấy Tiểu Bạch đang ngủ, “Meo meo” Tiểu Bạch bị bừng tỉnh, ngoái đầu chật vật không chịu nổi nhìn Tôn Ngữ, vươn đầu lưỡi hồng nhạt dịu dàng liếm nước mắt trên khóe mắt Tôn Ngữ, như là đang an ủi Tôn Ngữ không được khổ sở.

“Ngoan!” Tôn Ngữ vội vàng đem Tiểu Bạch để vào trong túi quần áo của mình, Tiểu Bạch rất nhỏ, ngoan ngoãn ngồi trong túi quần áo của Tôn Ngữ, cuộn mình thành một quả cầu nhỏ bằng nhung.

Tôn Ngữ phát hiện cửa chính không có khóa, hắn vốn vận động liên tục đều thực sự khó khăn,, chỉ có thể cắn răng dựa vào mép tường, liều mạng chậm rãi gian nan di chuyển cước bộ, thất tha thất thểu đi ra ngoài, không nhìn nơi hạ thân vì đi mà lại không ngừng chảy ra chất lỏng…

Biệt thự của Trương Phong Dương ở vùng ngoại ô cách xa nội thành, gần đó không có tàu điện ngầm, không có xe bus, ngay cả xe taxi đều rất ít đi qua, tiểu Phỉ Nhi nằm trong bệnh viện ở khu mở rộng của C thành, cách chỗ của Trương Phong Dương rất xa, Tôn Ngữ ở quốc lộ khập khiễng đi, trên người hắn không có nhất mao tiền(không một đồng tiền), y phục mặc có chút bị xé rách trông thật rách rưới, mặt cùng trên người cũng bị đánh đập cho bầm dập, tựa như một tên hành khất.

Tôn Ngữ cảm thấy trên người đau quá, chỉ có thể đi một chút lại nghỉ một chút, mặc kệ như thế nào Tôn Ngữ cảm thấy thật vui vẻ, rốt cục có thể ly khai căn nhà của ác ma, Tôn Ngữ không muốn đi tìm Tiêu Mặc hỗ trợ, phiền toái Tiêu Mặc, mình đã gây cho hắn thêm nhiều phiền toái lắm rồi.

Tôn Ngữ quyết định mang theo tiểu Phỉ Nhi đi khỏi C thành, cách ác ma càng xa càng tốt, Tôn Ngữ may mắn nghĩ đến mình còn có ít tiền, để trong tài khoản ở bệnh viện tuy rằng không nhiều lắm nhưng ít ra có thể mua vé xe lửa đi khỏi C thành, Tôn Ngữ ngẩng đầu nhìn không trung, nhìn mặt trời đã lên, cảm thấy trên người thật ấm áp, đúng là không phải mình cũng có thể thoát khỏi hắc ám sao, hết thảy đều có thể bắt đầu lại từ đầu, thật tốt quá, chính mình mang theo tiểu Phỉ Nhi đi khỏi nơi này, vĩnh viễn đi khỏi nơi này, coi như mình phải làm người trốn nợ cũng không sao, cho dù phải ngồi tù cũng không sao cả, chính là không cần giống như lúc trước bị người như thế làm nhục…

Không biết còn đi bao lâu mới có thể đi đến bệnh viện tiểu Phỉ Nhi, chính là mơ hồ nhớ lần trước Tiêu Mặc lái xe mang mình đến bệnh viện tiểu Phỉ Nhi thì đi hết nửa canh giờ.

Nếu đi nhanh lên, thì giữa trưa thì có thể đến! Tôn Ngữ liều mạng đi về phía trước…

Tôn Ngữ đi một hồi lâu cảm thấy hai cái đùi run rẩy không ngừng, hạ thân giống như cũng bắt đầu đổ máu, cảm giác quần cũng bị huyết ướt nhẹp một mảnh,

Thật sự càng ngày càng đau đớn, Tôn Ngữ rốt cuộc đi không nổi, chỉ có thể tìm một nơi sạch sẽ ven đường bởi vì phía sau chỗ tế nhị thật sự rất đau đớn, chỉ có thể dựa vào cái cây lớn, nửa quỳ, Tôn Ngữ muốn lập tức mang theo tiểu Phỉ Nhi đi xe lửa suốt đêm rời khỏi nơi này càng xa càng tốt…

“Meo meo meo meo” Tiểu Bạch ở trong túi áo Tôn Ngữ lộ ra cái đầu nho nhỏ, ở ngực Tôn Ngữ cọ cọ, Tôn Ngữ lưu luyến sờ sờ, đối với nó nói; “Ngươi yên tâm ta sẽ dẫn ngươi đi cùng, cùng tiểu Phỉ Nhi của ta, chúng ta cùng nhau sống được không?”

Chính mình rốt cục có thể đi khỏi ác ma kia! Lập tức sẽ đem tiểu Phỉ Nhi xuất viện, sau đó thì đi khỏi nơi này, bắt đầu cuộc sống mới… Tôn Ngữ nghỉ ngơi đủ rồi cảm thấy tương lai cuối cùng có hy vọng, gian nan đứng lên, muốn tiếp tục đi, lại nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh ô tô, Tôn Ngữ cảm thấy không thích hợp, quay đầu nhìn lại.

Xe thể thao cao quý màu xanh ngọc, chiếc xe này, không phải là của Trương Phong Dương sao?

Tôn Ngữ trực giác cảm thấy không ổn, mặc kệ dưới thân đang đổ máu, Tôn Ngữ lập tức hai chân bước đi trầm trọng, chạy cách xa chiếc xe theo sát này, mà phía sau mình là xe thể thao, nên chạy cũng chạy không được xa, đột nhiên một cỗ sức mạnh mãnh liệt đem Tôn Ngữ đụng ngã lăn trên mặt đất, xe thể thao đứng ở trước mặt Tôn Ngữ làm cho hắn không chỗ có thể trốn…

“Ngươi chạy, ngươi rõ ràng dám chạy trốn!” Trương Phong Dương xuống xe, nổi giận túm Tôn Ngữ dậy, hung ác nói.

“Mẹ nó! Ngươi là đồ đê tiện! Ngươi có phải hay không lại muốn đi tìm Tiêu Mặc,có phải hay không? Xem ra đêm qua ta còn đối với ngươi rất dịu dàng, ta phải làm cho ngươi không thể xuống giường được!” Trương Phong Dương ôm dậy Tôn Ngữ, hướng xe thể thao đi tới.

“Không được… Buông ta ra! Van cầu ngươi! Ta không có tiền! Ta chỉ có hai bàn tay trắng! Ngươi có thể đưa ta đi ngồi tù, bán thận nhưng ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ngươi để cho ta đi đi! Ta không như vậy, ta không thích nam nhân, van cầu ngươi buông tha ta!” Tôn Ngữ vô lực bối rối kêu, giãy giụa, muốn chạy trốn ra.

“Nằm mơ!” Trương Phong Dương hung hăng cho Tôn Ngữ một cái tát, Tôn Ngữ vốn rất hư nhược rồi, chỉ cảm thấy trước mắt đen tối, ngất đi, Tôn Ngữ tuyệt vọng, vì cái gì Trương Phong Dương không muốn buông tha mình, vì cái gì?

Trương Phong Dương khiêng Tôn Ngữ lên, Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương ném tựa như con mồi vào chiếc xe đậu ở ven đường, sau đó nhìn thoáng qua Tôn Ngữ thê thảm ngồi phía sau, Trương Phong Dương trong lòng cảm xúc nói không nên lời, Trương Phong Dương cũng không biết vì cái gì đối với Tôn Ngữ lại có cố chấp như vậy, nội tâm chỉ có tình cảm nói không nên lời không chỗ phát tiết…

Chính là cảm thấy cùng Tôn Ngữ một đêm kia, làm cho mình giống như lại nhớ tới quá khứ, cảm giác tràn đầy ấm áp an tâm tràn ngập yêu thương. Mình ôm lấy Tôn Ngữ thật giống như ôm ca ca vậy, làm cho người ta an tâm, yên tĩnh. Khiến cho hắn cảm giác ca ca lại đã trở lại, ca ca lại yêu ta … Ta cùng ca ca lại ở cùng một chỗ, nếu đây là một mộng đẹp hắn hy vọng vĩnh viễn không cần tỉnh lại.

Nhưng mà, khi mình mở mắt ra lại phát hiện bên người không có một bóng người, cái loại cảm giác này tựa như mình mộng đẹp tràn ngập yêu cùng ấm áp.,nhưng tỉnh lại chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ có không khí cô độc cùng lạnh lẽo… Không được! Người kêu Tôn Ngữ giống ca ca kia, cả một đời cùng mình, vĩnh viễn không cho phép rời khỏi mình nửa bước.

Mình có thể vĩnh viễn không buông tha hắn, cho dù là dùng thiết dây xích khóa, đem chân đánh gãy cũng không để cho hắn đi khỏi, hoặc là đem mặt của hắn hủy dung (phá hoại nhan sắc), như vậy hắn sẽ không dám rời khỏi ta, làm cho hắn cả đời cùng mình, bộ dáng của hắn chỉ có thể để cho mình nhìn thấy…

” Van cầu ngươi buông tha ta!!” Tôn Ngữ ngồi ở phia sau xe sau vô lực khẩn cầu.

“Ngươi không cần nằm mơ! Nghĩ muốn đi khỏi ta, kiếp sau đi!”Trương Phong Dương nói xong một phen kéo Tôn Ngữ, cúi đầu xuống hung hăng ở trên gương mặt trắng nõn của Tôn Ngữ, điên cuồng cắn xé, thật giống như muốn xé trên thịt trên mặt của hắn xuống từng miếng… điên cuồng như vậy…

“Ngô…” Tôn Ngữ cảm thấy gương mặt đau quá, liều mạng giãy giụa đẩy Trương Phong Dương ra, thống khổ che mặt mình, cảm thấy mặt đều bị cắn đứt, nhìn Trương Phong Dương trên khóe miệng còn dính máu tươi của mình, làm cho Tôn Ngữ không rét mà run, cảm thấy Trương Phong Dương tựa như quỷ hút máu…

“Tôn Ngữ, ngươi vĩnh viễn là của ta, ngươi trốn không thoát đâu!” Trương Phong Dương kéo tay đang che mặt của Tôn Ngữ ra, không ngừng liếm vết thương bị chính mình cắn đến đổ máu si ngốc nói.(Bạch thố thố:anh công lộ rõ bản tính tàn bạo của mình rùi,khổ thân em nó,hic)

About these ads