Không biết tại sao cô lại đột nhiên muốn gặp anh đến vậy, nếu cô mời anh cùng cô đi thăm thầy Nghiêm, anh nhất định sẽ đồng ý.
Nhưng cô không có cách thức liên lạc của anh, cô cũng đâu thể dựa vào ý niệm của mình mà bảo anh quay đầu nhìn cô.
Hồng Ba cũng nghĩ không ra tại sao Mộng Viên lại đổi tính, lúc trước bởi vì có cô ta nên tới tóc của Vu Nhiễm cậu ta cũng không chạm được, bây giờ thì hay rồi, thậm chí còn chủ động rủ cậu ta đi cùng Vu Nhiễm.
Cậu ta khẽ khịt mũi, thầm nghĩ mối quan hệ giữa các cô gái thật mong manh. Vậy cũng tốt, sau này Vu Nhiễm là của cậu ta, cậu ta muốn chấm mút thế nào thì làm thế đó.
Nghĩ vậy, cậu ta từ trên cao nhìn xuống Vu Nhiễm, từ góc độ này có thể dễ dàng nhìn thấy xương quai xanh của cô, cô gái này cũng không như vẻ bề ngoài, gương mặt tuy non nớt nhưng dáng người không tệ, nhất là làn da trắng trẻo nõn nã, nhìn lâu còn khiến người ta lóa cả mắt.
Vu Nhiễm cảm nhận được gì đó, ngước đầu lên nhìn, phát hiện Hồng Ba đang huýt sáo nhìn bảng quảng cáo ngoài cửa sổ. Không hiểu sao cô cứ cảm thấy khó chịu khắp người. Khó khăn lắm mới nhịn tới khi xuống xe, Vu Nhiễm lại không biết đường nên chỉ có thể đi theo Hồng Ba, cùng cậu ta coi bảng chỉ dẫn hoặc hỏi y tá, cuối cùng cũng tìm được cửa của khu bệnh viện.
“Sao hả, hôm nay anh đây làm được việc chứ?” Ở trong thang máy, Hồng Ba thân thiết như một thành viên trong nhà đột ngột hỏi cô.
Vu Nhiễm tức đỏ mặt nhìn cậu ta, trực giác nói với cô lời này nhất định là cậu ta đang trêu chọc cô.
Cô không đáp lời, nhướng mày dời mắt tới góc tường, mong đợi thăm xong thầy Nghiêm thì nhanh chóng tách ra khỏi cậu ta.
Hai người thuận lợi tìm được phòng bệnh, thầy Nghiêm nhìn thấy bọn họ hiển nhiên rất vui vẻ, nhiệt tình kêu họ ăn trái cây, Vu Nhiễm miễn cưỡng mỉm cười, lấy trong túi ra một lon sữa nhập khẩu mua ở siêu thị đặt lên bàn.
“Không biết thầy bị bệnh nên qua lâu như vậy mới tới thăm thầy, hi vọng thầy sớm ngày hồi phục, chúng em đều mong chờ thầy trở lại giảng đường đó ạ.”
“Ây da, cảm ơn em nhé Vu Nhiễm, em là đứa trẻ ngoan nhất ở trong lớp, thầy nhớ rõ em rồi, cảm ơn các em đã tới thăm thầy.”
Tóc thầy Nghiêm trắng bạc, dáng vẻ hốc hác, trên mặt có những nếp nhăn chằng chịt, tuy đã già nhưng không mất đi phong thái, ông ấy là một giáo sư lớn tuổi có tư cách nhất trong trường, Vu Nhiễm vẫn luôn rất tôn trọng ông ấy.
Hồng Ba quen làm người khác vui, nên lúc này đương nhiên nói không ít lời chọc cười, làm cho thầy Nghiêm cười ha ha mãi.
Sau khi thăm bệnh xong, họ bước ra khỏi phòng bệnh.
Vừa đóng cửa lại, Hồng Ba liền ngăn cô lại, tự cho rằng hôm nay mình làm rất tốt nên đến việc đi bộ cũng như đang đi trên sàn catwalk.
“Chút nữa ra ngoài cùng nhau ăn bữa cơm nhé?” “Thôi, tôi có việc, đi trước đây.”
“Chờ đã!” Cô định chạy thì Hồng Ba nắm lấy cánh tay cô.
"Em rất sợ tôi à? Vu Nhiễm, thành thật mà nói thì em rất xinh, mà tôi cũng đã thích em từ năm nhất rồi.
Nếu không có sự ngăn cản của Mộng Viên thì chúng ta đã ở bên nhau từ lâu, sao đây, bây giờ tới cô ấy cũng đã ủng hộ chúng ta, hay là em cân nhắc việc hẹn hò cùng tôi đi?”
Cả tầng rất yên tĩnh, Vu Nhiễm bị cậu ta bịt miệng kéo đến đầu cầu thang, gần như là dán sát vào tai cô nói chuyện.
Vu Nhiễm không thể thoát khỏi tay cậu ta hay đẩy cậu ta ra, cô gấp đến mức sắp khóc, dáng vẻ này trong mắt Hồng Ba càng đáng thương hơn.
“Nhưng tôi không thích cậu, cậu mau buông tôi ra!” “Tại sao em lại không thích tôi?”
“Không biết, thế nào cũng là không thích, cậu mau buông tôi ra!”
Hồng Ba dùng một tay ấn vào cổ tay cô, khi thấy cô không thể thoát khỏi lòng bàn tay của cậu ta, cậu ta càng cười lớn hơn. Tay còn lại của cậu ta chạm vào khuôn mặt mềm mại thơm tho của Vu Nhiễm, búng nhẹ rồi thở dài nói: "Em mềm thật!"
“Cậu còn như vậy nữa là tôi kêu người đấy!!!”
“Em kêu đi, tôi lại không làm gì em, kêu người tới thì làm được gì.” “A. !”
Vu Nhiễm bị ép đến gấp gáp, thật sự hét lớn lên, Hồng Ba vội vàng che miệng cô lại nhưng lại bị cô cắn vào tay.
Lúc này, cô đột nhiên dùng hết sức đẩy Hồng Ba ra, lập tức chạy xuống lầu.
“Con thỏ con còn biết cắn người, được, lát nữa để cưng cắn anh đây.” Hồng Ba phất tay, nhanh chóng đuổi theo.
Đây thật sự là ngõ cụt, toàn là cầu thang, Vu Nhiễm nghĩ tới họ đang ở tầng hai mươi tư, nếu cứ tiếp tục chạy như vậy thì sớm muộn gì cô cũng
bị bắt. Vì vậy, cô thấy tầng nào có lối ra ở khe cửa là vội vàng chạy ra ngoài.
Cũng không biết đây là cầu thang gì, chạy nửa ngày cũng không thấy bóng người nào, cô như con ruồi mà chạy khắp nơi, tuy là tạm thời đã trốn được Hồng Ba, nhưng mà hình như cô lạc đường, làm sao cũng không tìm thấy đường ra.
Thang máy! Thấy thang máy rồi!
Cô hân hoan chạy như điên qua đó, lao vào ngay lúc thang máy đóng cửa.
Nhưng trong giây tiếp theo, cô thấy Hồng Ba cũng đang ở bên trong!
—hết chương 9—