Cô giống như nhìn thấy quỷ vậy, xoay người bỏ chạy, đầu suýt chút nữa đã đập vào cửa thang máy.
Chu Nham ở bên cạnh cửa nhanh chóng vươn tay bảo vệ cái trán của cô. “Thầy, thầy Chu!”
Vu Nhiễm thở hổn hển, mở mắt ra thì thấy đó là anh, cô lập tức cảm thấy ấm ức, nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống.
Chu Nham không chịu được khi nhìn thấy Vu Nhiễm khóc, cơ thể anh vô thức muốn ôm cô vào lòng, nhưng không ngờ cô sẽ bổ nhào vào vòng tay anh, khóc như mưa rơi vậy.
Hồng Ba ở một bên đứng như cọc gỗ không phát ra tiếng động, giả vờ ngây ngô nhìn cảnh này. Cậu ta đã quyết định rồi, khi cửa thang máy mở ra là lập tức chạy ngay.
Có Hồng Ba ở đây, Chu Nham không dám biểu hiện quá thân mặt, lo lắng ảnh hưởng tới hình tượng của Vu Nhiễm với bạn bè.
Anh kiên nhẫn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, ấm áp nói: “Không sao, không sao, không sao, thầy ở đây, nói cho thầy biết đã xảy ra chuyện gì, có người bắt nạt em sao?”
Nhắc tới hai chữ bắt nạt, Vu Nhiễm khóc càng dữ dội hơn.
Bầu không khí trong thang máy rất vi diệu, Vu Nhiễm vẫn luôn khóc, mà người còn lại thì hoàn toàn làm thinh. Chu Nham vô tình nhận thấy sự thay đổi trên nét mặt của Hồng Ba, trong lòng đột nhiên có dự đoán không tốt.
Bạn cùng lớp của cậu ta bị dọa tới sợ hãi như thế, cậu ta thân là lớp trưởng lại không có động thái nào, lẽ nào chuyện nào... liên quan tới cậu ta?
Lại nhìn vào vị trí của Vu Nhiễm, rõ ràng là tránh Hồng Ba. Phát hiện này khiến ánh mắt sau mắt kính của Chu Nham trở nên sắc bén. (ebooktruyen.vn)
Chân của Hồng Ba mềm nhũn, loạng choạng đi sang một góc khác. Vừa đúng lúc này thang máy mở ra, Hồng Ba liền nhấc chân bỏ chạy,
Chu Nham ôm Vu Nhiễm không buông tay, anh theo bản năng duỗi chân ra ngáng chân cậu ta.
Hồng Ba ngã sấp mặt, căn bản không dám quay đầu nhìn mà chạy một mạch ra đại sảnh.
Bây giờ hoàn toàn có thể kết luận rằng Hồng Ba là người đã bắt nạt Vu Nhiễm.
Không biết giữa bọn họ xảy ra mâu thuẫn gì, Chu Nham chỉnh lại mắt kính, tạm thời áp chế cơn giận.
Anh ôm eo Vu Nhiễm, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống vầng trán đẫm mồ hôi của cô.
Anh bế Vu Nhiễm về xe mình, thấy cô khóc lóc buồn bã như thế, anh càng tự trách mình.
Nếu đã để ý, tại sao không hạ thân mình sớm hơn để thể hiện thành ý của mình, để quang minh chính đại mà bảo vệ cô, tránh cho cô phải chịu những tổn thương từ bên ngoài.
Vu Nhiễm để anh bế lên xe, cô thực sự rất khó chịu, khuôn mặt khóc tới tê dại, mắt sưng húp.
“Thầy Chu, Hồng Ba bắt nạt em.” Dáng vẻ cô nước mắt lưng tròng mà cáo trạng với anh giống như chú thỏ con đáng yêu đang hung dữ.
“Cậu ta đưa em tới đầu cầu thang, ấn cổ tay em, búng vào mặt em còn muốn bắt nạt em!”
Chu Nham càng nghe càng tức giận, tại sao lúc nãy anh không đạp chết đồ rác rưởi đó đi chứ.
Đầu lưỡi chạm vào kẽ răng, anh cố nhịn cảm xúc muốn đánh người, bình tĩnh lấy khăn ướt trong hộc xe rồi cúi người cẩn thận lau nước mắt cho cô.
“Không sao đâu, đừng sợ, tôi sẽ khiến cậu ta sau này cũng không dám bắt nạt em nữa.” Khi nói lời này, ánh mắt người đàn ông sau mắt kính nghiêm nghị, rất khác thường.
Khuôn mặt cô mềm mại mịn màng, mí mắt hơi sưng, Chu Nham lo lắng khăn giấy sẽ làm xước da cô, giống như không cần học thầy mà biết tự giúp cô nhẹ nhàng thổi thổi.
Thầy Chu dịu dàng như vậy, Vu Nhiễm sắp không nhịn được nữa, lông mi khẽ rung, trong lòng cảm thấy có thứ gì đó sắp trào ra.
Một lúc sau, cô liếm môi, không để ý mà tùy tiện tìm đề tài nói: “Thầy Chu cũng đến thăm thầy Nghiêm sao?”
“Đúng vậy.”
“Hôm nay ở trên xe buýt em nhìn thấy thầy.”
Chu Nham nghe cô nói lời này, khóe miệng co rút, lòng chợt đau như bị kim đâm.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã trở thành trắc ẩn duy nhất trong trái tim anh. Cô có thể dễ dàng dẹp tan sóng gió trong lòng anh chỉ bằng một hành động và một câu nói.
“Tôi lưu số điện thoại và Wechat của tôi vào điện thoại em, để em có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, được không?”
Vu Nhiễm ngước mắt lên nhìn anh, luôn cảm thấy thầy Chu hôm nay khác với mọi khi, dường như anh rất quan tâm đến cô.
Không giống kiểu quan tâm bình thường chút nào, thầy ấy... thầy ấy có phải thích cô không?
Vu Nhiễm không dám nghĩ tiếp nữa, ngoan ngoãn lấy điện thoại di động ra đưa cho anh.
“Cảm ơn thầy Chu.” “Không có gì.”
Chu Nham dùng thuốc dự phòng trong xe để lau vết xước trên cổ tay của Vu Nhiễm.
⌈Về sau trong cuộc sống hoặc việc học có bất cứ khó khăn gì, em đều có thế nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp em.⌋
Đây là tin nhắn Wechat đầu tiên mà Chu Nham nhắn cho cô.
Ban đêm, Vu Nhiễm nằm trên giường cầm di động nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình hồi lâu, cổ tay dường như vẫn còn nhiệt độ của anh.
Thầy Chu thật là tốt quá đi!
Ngày hôm đó Mộng Viên không về phòng, Vu Nhiễm cũng không gửi tin nhắn hỏi cô ta.
Quan hệ của hai người từ đây đóng băng.
Trái lại là Hồng Ba, không ngờ cậu ta thật sự biến mất khỏi trường học từ ngày hôm đó.
Sau này Vu Nhiễm mới biết cậu ta bị trường học đuổi, vào ngày cậu ta đi nghe nói còn vấp chân té trong cầu thang nữa.
Có tấm gương của Hồng Ba, những nam sinh khác đang có tâm tư rục rịch với Vu Nhiễm dường như cũng héo tàn, trong thời gian đó không còn một nam sinh nào trong trường dám nhớ nhung đến Vu Nhiễm nữa.
Mộng Viên giống như là biến thành con người khác vậy, cô ta ngày càng buông thả, thỉnh thoảng mới về kí túc xá ngủ, Vu Nhiễm lúc nào cũng có thể nhìn thấy trên người cô ta có những vết sẹo khác nhau.
Có nhiều lúc còn khóc lớn cười lớn trong phòng tắm nữa, Vu Nhiễm lo cho cô ta, xông vào trong xem thì phát hiện cô ta trần truồng nằm trên đất, giữa chân nhét đầy đồ.
—hết chương 10—