Chương 12: Một cảnh sát "cao thượng"
Trương Quyết Sinh đứng nơi đầu ngõ, miệng nhai nhóp nhép viên năng lượng tổng hợp nhạt nhẽo, mắt thì chăm chú nhìn chiếc ô tô điện cũ kĩ đang đậu trước cửa quán net.
Chiếc ô tô điện đó vốn chẳng có gì đặc biệt để khiến người ta phải chăm chú đến vậy. Một loại ô tô kiểu cũ đã dừng sản xuất từ lâu, nước sơn bóng bên ngoài cũng bong chóc hết cả, thứ làm người ta để ý có chăng chỉ là, sự nhếch nhác của nó và...tiếng động cơ rất giống mấy “cụ” xe bus chạy bằng dầu tái chế đang lầm lũi ngoài kia.
Thật sự, nó rất ồn, đầu ngõ cách quán net cả nửa cây số, nhưng vẫn khiến Trương Quyết Sinh loáng thoáng cảm nhận được cái thanh âm gầm rú của mấy thằng tổ lái ất ơ tận trên tít Thủ đô xa xôi. Mà cũng phải thầm nể mấy vị kiểm định viên của Cục Đăng kiểm, có đủ dũng khí để “linh động” cho chiếc xe này tiếp tục cống hiến cho công cuộc thông thương vĩ đại.
Có điều, thứ Trương Quyết Sinh để ý không phải là chiếc xe già cỗi ấy, mà là gia đình ba người đang chật vật bên nó.
Xe kia gầm tương đối thấp, bởi vì là loại xe phân khúc siêu rẻ, vốn là sản phẩm của mấy thập niên trước nên thiết kế tổng quan thật sự tệ hại, muốn ngồi vào cũng phải toát mồ hôi mới có thể. Người thường thì đã đành, uốn éo một hồi sẽ xong, nhưng với một người đã mất khả năng vận động, vào được trong xe là cả một quá trình lao động vất vả của người cạnh bên.
Ông chủ Tài trên trán nhễ nhại mồ hôi, người khụy xuống khó khăn để nâng đỡ một người phụ nữ trên tay, lại cẩn thận nhích từ tốn cái cơ thể mảnh khảnh của mình từng chút một để đưa người phụ nữ ấy ngồi vào ghế sau xe. Sữa thì đứng bên cạnh, một tay giữ cửa, một tay cầm lấy chai truyền dịch giơ lên cao. Cô bé không nói gì, cứ trầm lặng quan sát tất cả.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng Tài cũng đưa được người phụ nữ vào trong xe. Sữa nhanh chóng chui người vào ngồi cùng, Tài thì vẫn ở ngoài, giống như đang sốt ruột đợi chờ cái gì đấy, đứng trước cửa xe hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn tới trong nhà.
Một lúc sau, có một người đàn ông từ trong quán net đi ra. Theo cách nhìn của Trương Quyết Sinh, gã với Tài là cùng một dạng khí chất, rất “giang hồ” và đặc biệt, gương mặt họ giống nhau đến mấy phần. Dáng người gã cũng nhan nhát kiểu Tài, mảnh khảnh, khô khốc. Có điều, không giống như Tài vẫn còn toát ra cái gọi là năng lượng sống, gã đàn ông ấy là kiểu, dặt dẹo sắp hấp hối đến nơi. Gã vừa chậm bước vừa ngáp dài, từ từ đùn một chiếc xe lăn cũ bị hỏng bánh ra đến chỗ Tài đang đứng.
Tài khó chịu nhìn người gã đàn ông ẻo lả ấy, miệng há to giống như đang cằn nhằn cái gì, sau đó cũng chẳng thèm nhìn gã thêm nữa, đi tới giật lấy chiếc xe lăn, vội vã cho vào trong cốp, rồi mặc kệ gã đàn ông ẻo lả đứng đấy, cho xe ô tô chuyển bánh rời đi.
Gã đàn ông chẳng có cảm xúc gì, ngáp dài thêm cái nữa, tay đưa lên cổ gãi gãi, nheo nheo đôi mắt ngẩng đầu nhìn trời một lúc, khuôn mặt phờ phạc theo đó sáng sủa thêm chút, gã chỉ nhìn giây lát rồi lại dặt dẹo bước vào trong quán.
Trương Quyết Sinh hứng thú nhìn gã đàn ông ẻo lả ấy, đặc biệt là cánh tay gầy guộc như cái cẳng gà kia. Vừa nhìn vừa ném thêm viên năng lượng tổng hợp vào miệng, nhai lên thành tiếng, không nhịn được mà cười nhếch. Hắn rốt cuộc hiểu được, sao báo cáo tồn kho hắn đã xem qua luôn luôn không khớp với thực tế mà ông chủ lại chẳng may mảy để ý. Vậy ra cái tên ẻo lả kia, là nhân viên ca sáng, quan trọng hơn đấy là, gã với ông chủ, chắc hẳn là anh em. Thế thì cái hành động lén lút đêm qua, có lẽ nên quy về khái niệm khác. Nhưng mà, cất công che đậy như vậy chỉ có phường t·rộm c·ắp mới làm.
Gã đàn ông kia nhanh chóng khuất bóng, Trương Quyết Sinh liền chếch mắt về phía chiếc ô tô nay đã chỉ còn là chấm nhỏ xa xa. Nụ cười trên môi dần tắt, ánh mắt cũng thêm phần trầm ngâm.
Ban nãy đưa Sữa về, đã thấy ông chủ Tài ngồi trước hiên nhà, đang tỉ mẩn chải tóc cho người phụ nữ bị liệt kia. Lại nghe được Sữa gọi người đó là mẹ, Trương Quyết Sinh mơ hồ hiểu được cái vấn đề hiện hữu trong cái gia đình nhỏ này.
Tuy là hiếu kì, lại bởi vì khả năng giao tiếp hạn chế, bản thân cũng không phải kẻ nhiều chuyện, hắn lúc ấy chỉ chào qua vài lời khách sáo, nấn ná hỏi thăm thêm mấy câu rồi về phòng tắm rửa thay quần áo, sau đó nhanh chóng rời đi. Chỉ là lúc đi đến đầu ngõ, hiếu kì vẫn không thể kìm được, đứng đó mà nhìn cảnh tượng chật vật.
Trương Quyết Sinh khẽ lắc đầu, vấn đề trong gia đình nhỏ kia không thể chỉ qua đôi mắt mà có thể nhìn nhận thông tỏ, hắn cũng không nghĩ mình là kẻ chứa cả bụng tình cảm lớn lao để đổi thay được sự phát triển đầy tiêu cực của gia đình ấy. Hắn mới chỉ chập chững tái hoà nhập với thế giới đầy màu sắc này, chắc là cần thời gian để thích ứng với sự đồng cảm lạ lẫm trong lòng.
...
- Anh còn nợ Tây Lâm 50 điểm công tích, thêm 50 điểm của quá trình thử thách sau tái hoà nhập nữa, tổng cộng là 100. Số công tích ấy anh cần hoàn thành trong vòng một năm, nếu không đủ, anh rất có thể sẽ phải trở lại Tây Lâm để thực hiện nốt án tù, mặc kệ trước đây nó đã từng được đặc cách. Trong lệnh ân xá trên đây đã ghi rõ, cán bộ quản lý ở Tây Lâm chắc cũng sớm giảng giải, anh nên rõ ràng vấn đề này rồi.
Trịnh Văn Thăng vừa nói vừa liên tiếp kéo lên màn hình công tác những văn bản pháp lý điện tử liên quan đến cái tên Trương Quyết Sinh, đôi mắt điềm nhiên thường ngày không khỏi đôi chút nhíu lại. Sau khi tất cả đã được ghim lại thành một hồ sơ đầy đủ, liền đẩy lên cổng giá·m s·át công dân của Chính phủ. Trên màn hình tinh thể bỗng xuất hiện một lệnh xác nhận được tô đỏ như máu, Trịnh Văn Thăng thấy vậy, lúc này mới ngẩng đầu, không chút cảm xúc nhìn tới người thanh niên trước mặt, bình tĩnh nói:
- Sau khi anh xác nhận, thời gian thử thách sẽ chính thức bắt đầu. Trong khoảng thời gian này, anh sẽ phải chịu sự giá·m s·át của hệ thống định vị công dân 24/24. Và tất nhiên, ngay khi anh hoàn thành, Cục Dân chính sẽ trao trả lại quyền bảo mật công dân ở cấp độ cao nhất. Mong rằng, anh sẽ không phản bội sự khoan hồng cao cả ấy của pháp luật.
Trịnh Văn Thăng mắt không rời người thanh niên trầm tĩnh đang ngồi trước mặt mình. Hắn nhìn chằm chằm, trong ánh mắt còn dùng chút tiểu xảo của nghiệp vụ khảo vấn. Nhưng tiếc là, sự run sợ trước pháp luật mà hắn muốn nhìn thấy lại không có dấu hiệu bộc phát trên người thanh niên kia. Gã quá điềm đạm, quá bình thản, cũng thờ ơ khi trực tiếp đối diện với ánh mắt của hắn, giống hệt như hai tên khủng bố đào thoát năm đó.
Sinh ra và lớn lên ở đại khu S6, cái thảm án 200 năm trước, Trịnh Văn Thăng đương nhiên biết, thậm chí là tỏ tường. Thân là cảnh sát, lại kiêm chức quản lý hồ sơ, những thước phim thấm đẫm “máu thịt” năm đó, hắn xem phải đến cả trăm lần, hồ sơ về 2 tên khủng bố kia, cũng đã nhìn đến nhẵn mặt.
Với bản năng của một kẻ luôn truy tìm công lý, hắn luôn đinh ninh rằng, v·ụ t·hảm s·át đẫm máu ấy không đơn thuần chỉ là một hồi “thể hiện quan điểm” của đám phần tử cực đoan, nó chắc chắn liên quan mật thiết với nội tình ở Tây Lâm. Còn cái lời xin lỗi hời hợt kia, tựa như một bãi phân chó, làm ô uế đi một góc tươi đẹp của pháp luật tối cao.
Sẽ giống với đại đa số công dân ở đại khu S6, Trịnh Văn Thăng có một niềm ác cảm phiến diện với Tây Lâm, nhưng khác với họ, hắn không đơn thuần chỉ vì cái lời xin lỗi hời hợt ấy, những dây mơ rễ má đen tối mà hắn cảm nhận được phía sau mới là thứ khiến bản thân ghét bỏ. Hắn ghét Tây Lâm, tất cả những kẻ tồn tại trong đó, kể cả những kẻ đã rời khỏi đó, giống như tên thanh niên trước mặt này.
Còn nữa, gã thanh niên này, sao lại giống người kia quá vậy?
Trịnh Văn Thăng chưa từng nhận mình là một cảnh sát gương mẫu, cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện cải tổ cái bộ máy chính quyền đang đầy rẫy những han rỉ của Thế giới 7 tầng. Nhưng mà c·ái c·hết của mấy ngàn sinh mạng vô tội ngay dưới quang huy của pháp luật tối cao, thế giới này nên cho họ một cái công đạo thực sự.
Trịnh Văn Thăng biết cái nghi ngờ của mình với Tây Lâm, hay nói đúng hơn là những kẻ giật dây phía sau lớn mật tới mức nào. Thế nhưng, với một kẻ luôn luôn tin tưởng tuyệt đối vào pháp luật tối cao, hắn không cho phép thứ đẹp đẽ nhất trên đời này bị vấy bẩn bởi bất cứ điều gì.
Chỉ là, 40 năm sống trên đời, hắn chưa từng làm điều gì lớn lao đến độ, có thể coi là bảo vệ đến tận cùng pháp luật tối cao. Một kẻ hơn chục năm qua sống với vỏ bọc là cảnh sát ngoan ngoãn, không dám ho he nửa lời trước những trắng đen của thời cuộc, thì suy nghĩ cao cả kia, đơn thuần là cái nỗi niềm thượng đẳng của một con người luôn bất lực trước hiện thực phũ phàng mà thôi.
Trịnh Văn Thăng sớm thấm nhuần vài cái lý niệm của triết học đại chúng, hắn vẫn không rõ nên gọi bản thân là hạng người gì. Đeo đuổi công lý nhưng lại không dám đứng lên thực thi đến tận cùng, dù cho không ít lần nhìn thấy thứ mình trân quý bị bôi bác, chắc nên gọi đó là hèn nhát cao thượng.
Ánh mắt mang đầy ghét bỏ từ nãy tới giờ vẫn chưa buông bỏ đánh giá, Trương Quyết Sinh tuy khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như chẳng có gì xảy ra.
Hắn biết trong đôi mắt kia ẩn chứa cái gì, hắn từng ròng rã mấy ngày trong phòng thẩm án khét tiếng của Đặc cảnh Thủ đô, đã quá quen với cái ánh nhìn phủ đầu kiểu đó. Nó ban đầu tuy có chút làm người ta kh·iếp vía, nhưng suy cho cùng, không thể bằng những ánh mắt mang đầy biến thái của đám quỷ ở Tây Lâm được. Hơn thế nữa, hắn giờ là kẻ tự do, quyền công dân đã được cấp lại, hôm nay đến sở cảnh sát chỉ là để xác nhận cùng với tiếp nhận thời gian thử thách, vốn chẳng còn tật để mà giật mình.
Cái nút xác nhận đỏ kia vừa hiện, Trương Quyết Sinh không chút lăn tăn mà dùng ngón trỏ chạm tới. Một loạt những thông tin theo con chip định danh xông thẳng vào đại não, cuối cùng qua xác nhận cuối cùng của thần kinh trung ương, hoàn tất thủ tục.
- Cảm ơn cán bộ!
Trương Quyết Sinh nhẹ nhàng nói một câu như thế, rồi đứng dậy rời đi trong ánh mắt bất định của Trịnh Văn Thăng.
Cái bóng lưng cao gầy kia cứ xa dần rồi khuất bóng, Trịnh Văn Thăng thu lại ánh mắt, nhìn lại tập hồ sơ vẫn còn trên màn hình công tác. Hắn đảo qua đảo lại xem tiếp một lượt, rồi nhấn vào một văn bản, lại thao tác thêm mấy lần, cuối cùng hiện ra một tập hồ sơ của người khác được đính kèm, đối tượng định danh trong đó là...Trương Quyết Tử.
Ánh mắt Trịnh Văn Thăng dần thêm trầm trọng, chầm chậm đọc hết một cái lý lịch mười phần đồ sộ ấy, cuối cùng khi nhìn đến cấp bậc truy lã, ánh mắt rốt cuộc không giữ được bình tĩnh mà nhíu chặt.
“Phần tử khủng bố đặc biệt nguy hiểm, lệnh truy lã cấp S.”
Trịnh Văn Thăng nặng nề thở một hơi, trong đầu vừa mường tượng ra cái cảnh tượng khủng kh·iếp mười năm trước.
“Chẳng ngờ các người lại là hai anh em ruột!”
Căn phòng dân vụ của sở cảnh sát chìm trong yên lặng. Một lúc lâu sau, viên cảnh sát gương mẫu bỗng nhiên tháo xuống cảnh hiệu trên ngực mình, âu yếm mân mê trên tay. Và rồi, giống như đã suy nghĩ thông tỏ cái gì đó, ánh mắt vốn bất định dần nghiêm lại. Trịnh Văn Thăng đặt cảnh hiệu lên màn hình công tác.
Một hoạt hoạ mang dáng dấp của dơi đen đột nhiên xuất hiện, lấy trung tâm là cái cảnh hiệu, rồi con dơi ấy lập tức tan vỡ thành vô vàn những con số nhỏ li ti, hỗn loạn khắp màn hình tinh thể. Chúng chỉ trong tíc tắc đã biến mất chẳng còn, ngay sau đó trên màn hình lập tức xuất hiện một cái mã nguồn. Qua một loạt thao tác nhanh đến hoa mắt, mã nguồn kia biến mất, mọi thứ lại trở về bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trịnh Văn Thăng thu lại cảnh hiệu của mình, giơ tay nhìn đến đồng hồ điện tử, xác nhận đã thành công, như trút được áp lực nãy giờ, thở mạnh ra một hơi, nhẹ nhàng ngả người vào ghế. Khoảnh khắc ngơi nghỉ ấy chỉ là giây lát, hắn lại nhanh chóng thẳng lưng, một lần nữa thao tác trên màn hình cảm ứng, tiếp theo đó là hàng loạt khung hình của camera giá·m s·át xuất hiện. Lại tiếp tục múa may thêm vài đường, dấu vết động chạm cuối cùng của hắn đã được xoá sổ.