Cho dù mệt mỏi, bận rộn công tác cũng không có cách nào nghỉ ngơi.
Vương Tử Hựu lần này nhận đóng một bộ phim có bối cảnh thời dân quốc. Trước khi quay, đạo diễn cho Vương Tử Hựu thử vai, cảm giác nàng diễn rất tốt, trên cơ bản có rất nhiều cảnh quay nàng có thể tự mình đảm nhận. Đạo diễn này rất nghiêm khắc, ngay cả Hắc Như Lâm là người mẫu, ông ta vẫn đòi hỏi cao khiến cho nhân viên công tác đều phải lắc đầu.
Tuy bộ phim này tập trung vào người nam, nhưng diễn xuất của Vương Tử Hựu vẫn làm mềm hóa bộ phim. Bộ phim này tập trung rất nhiều diễn viên nổi tiếng đa quốc gia, nhưng Vương Tử Hựu vẫn không chút thua kém lôi kéo toàn bộ hào quang của bộ phim, trên poster hình ảnh nàng được đặt ở vị trí trung tâm, cằm hất lên, tay cầm súng, khiến cho nam minh tinh bên cạnh thua một cấp.
Thế nhưng ở trên phim trường nàng không nhiều lời, biểu lộ vô cùng nghiêm túc, không khí cực kỳ nặng nề, ép tới nỗi chẳng ai dám trao đổi cùng nàng. Bất quá danh tiếng rất khó tiếp cận của nàng ai cũng biết, cho nên tự giác lui quân.
Ngược lại Hách Như Lâm một bộ không sợ chết cứ đến tìm nàng nói chuyện, Vương Tử Hựu nhìn cũng không thèm nhìn, tránh xa, Hách Như Lâm tính tình tốt nên cho dù người ta không để ý thì nàng cũng có cách tự làm nàng vui vẻ. Mọi người lén đùa Vương Tử Hựu nàng mặc dù là mỹ nhân nhưng cũng là sát thủ mỹ nữ, một Mạc Tịnh Ngôn rồi một Hách Như Lâm đều điên đảo thần hồn vì nàng, trong ngành cũng có rất nhiều nữ minh tinh thích nàng, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây?
Vương Tử Hựu có một cảnh té từ lầu bốn xuống đất, đạo diễn nghiêm khắc bắt nàng phải dùng thế thân, Đại Nguyên đang muốn mỉm cười gật đầu, rốt cuộc Vương Tử Hựu với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi không cần đóng thế"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đại Nguyên lập tức đen lại, dị thường kinh hoàng. Chú đạo diễn mặt mày râu ria, so với Vương Tử Hựu còn nghiêm túc hơn nhìn chằm chằm nàng nói: "Cô phải nghĩ thông suốt, màn này sẽ không có nhiều lớp đệm ở dưới đất, chỉ có một cái giỏ làm bằng trúc, hơn nữa..."
"Đạo diễn bắt đầu đi" Vương Tử Hựu đứng lên, tỏa sáng, khuôn mặt bị ánh mặt trời rọi vào, khiến cho người ta không nhìn thấy ngũ quan của nàng: "Tôi là diễn viên."
Đạo diễn râu quai nón nhìn về phía nàng, biểu lộ cực nghiêm túc, quay đầu nhìn người đại diện Đại Nguyên, Đại Nguyên bất đắc dĩ nhún vai: "Người ta nổi tiếng, chỉ đành nghe theo lời mà thôi. Hơn nữa....đoàn phim mua bảo hiểm chưa vậy?"
Đạo diễn râu quai nón cùng quay phim đứng chung chọn lựa góc quay đẹp nhất, Vương Tử Hựu đứng ở trên lầu chuẩn bị. Quay phim hỏi đạo diễn mấy câu đều không nhận được câu trả lời, quay phim kinh ngạc quay đầu nhìn đạo diễn râu quai nón hiếm thấy ông ta ở trường quay mà thất thần.
"Đạo diễn, ông không sao chứ?"
Hai mắt râu quai nón đăm đăm: "Tôi lâu rồi không gặp qua loại diễn viên như vậy..."
"À?" Quay phim làm như đau răng.
"Nàng chói sáng không cách nào che mất. Vương Tử Hựu nhất định sẽ đạt đến đỉnh cao nhất"
"Vương Tử Hựu à?" Quay phim ngẩng đầu nhìn, thấy Vương Tử Hựu đã chuẩn bị xong. Gió thổi mái tóc dài của nàng tung bay. Hách Như Lâm đứng ở đằng xa nhìn nàng, thật sự cảm thấy khó hiểu, nàng vì sao lại liều như vậy? Nàng là diễn viên nhưng không phải là diễn viên có kỹ năng đặc biệt, vạn nhất té xuống có chuyện không hay xảy ra thì làm thế nào? Hách Như Lâm ôm trán, không dám nhìn nàng sắp sửa đóng cảnh này.
Thật sự là hơi ẩu rồi.
Hôm nay quay cảnh nguy hiểm Vương Tử Hựu cũng không nói với Mạc Tịnh Ngôn.
Vương Tử Hựu nhìn về phía xa xa, hiện giờ sắp hoàng hôn rồi, mặt trời lặn dần ở phía tây, rõ ràng là một cảm xúc rất bi tráng. Vương Tử Hựu nhớ lại trước kia Mạc Tịnh Ngôn từng đóng cảnh nguy hiểm như vậy. Bộ phim kia cũng là phim hành động, nghe nói khi quay đến cảnh nguy hiểm, Mạc Tịnh Ngôn muốn tự mình đóng cảnh nhảy từ xe lửa xuống chạy trốn. Mạc Tịnh Ngôn nói không dùng thế thân, nàng muốn tự mình hoàn thành. Vương Tử Hựu luôn theo dõi tình hình quay bộ phim này, khi vừa tan trường về nàng luôn chạy đi mua cuốn thế giới điện ảnh. Trong tạp chí có đăng phim trường Mạc Tịnh Ngôn quay phim, nàng thật không dùng thế thân tự mình đóng cảnh cực nguy hiểm này, trán cùng tay chân đều bị trầy trụa, nhưng trong ảnh nàng cười vô cùng tươi tắn.
"Tôi là diễn viên"
Vương Tử Hựu y nguyên nhớ rất rõ bốn chữ Mạc Tịnh Ngôn trả lời tạp chí vì sao nhất định cố chấp phải đảm nhận những cảnh nguy hiểm như vậy.
Ngày đó Vương Tử Hựu ở nhà ga đọc hết cuốn tạp chí này, hai mắt mông lung nhìn về phía xa xa, cũng giống trời hoàng hôn hôm nay. Khi đó Vương Tử Hựu quyết tâm liều lĩnh gia nhập ngành giải trí, mặc kệ phải trả giá lớn đến thế nào cũng muốn đến bên cạnh Mạc Tịnh Ngôn, lúc này đây Vương Tử Hựu thật sự đã đến bên cạnh Mạc Tịnh Ngôn, còn trở thành người yêu của nàng.
"Là thật không phải mộng" Vương Tử Hựu đứng ở trên cao, đón gió, thật lòng mà cười: "Vô luận kết cục thế nào, giờ phút này đây em yêu chị. Vô luận có bao nhiều phiền não em luôn hướng về chị. Chỉ vì chị, trước sau như một, không bao giờ thay đổi."
Nàng thả người xuống, không chút do dự.
oOo
Đã lâu không đến chỗ này, Thường Hiểu Vân đứng trong sân nhà Diệp Thiên, nhìn cây cảnh bốn phía, đúng là đang đầu hè, cây lá xanh um tươi tốt, rất là thích. Thường Hiểu Vân mỉm cười, loại cây cảnh này Thường Hiểu Vân thích nhất, khi còn trẻ, trong vườn nhà có đủ loại, chỉ là khí hậu nước Mỹ không thích hợp cho loại cây này, nhiều năm rồi nàng chưa nhìn thấy loại cây này.
Đang muốn đến gần hơn, nghe thấy sau lưng có tiếng nói quen thuộc gọi nàng: "Hiểu Vân."
Thường Hiểu Vân quay đầu, là Diệp Thiên cùng con gái lớn Diệp Nhất.
"Đã lâu không gặp." Thường Hiểu Vân tươi cười: "Đây là Tiểu Nhất sao? Đã là thiếu nữ trưởng thành rồi."
Lời này có chút không đúng, Diệp Nhất đã 32 tuổi, cho dù chưa kết hôn vẫn không thể gọi là "Thiếu nữ". Cũng đã lâu quá không gặp.
Diệp Thiên cười ôn hòa, cảm khái nói: "Đúng vậy, rất lâu không gặp...hơn...30 năm rồi"
"Đúng, đã 30 năm" 30 năm trong chớp mắt đã qua. Trước kia còn chưa có Mạc Tịnh Ngôn, hôm nay hai người con gái đều lớn hết.
oOo
Mạc Tịnh Ngôn nhận được điện thoại khi đang trang điểm để chuẩn bị quay quảng cáo đồ uống, Đại Nguyên gọi báo Vương Tử Hựu quay phim té bị thương, vừa được đưa vào bệnh viện, muốn nàng đến thăm. Ngữ khí Đại Nguyên bình thản, thế nhưng Mạc Tịnh Ngôn suýt chút nữa nhảy dựng lên, không để ý hình tượng hỏi một loạt câu hỏi, chỉ còn cách đè nén cảm xúc quay cho xong quảng cáo là lập tức đi ngay!
Trong quá trình quay, đầu óc Mạc Tịnh Ngôn ong ong loạn xạ, khuôn mặt cứng ngắt, đạo diễn quay quảng cáo buộc nàng phải quay đi quay lại cho ra biểu cảm hưởng thụ, Mạc Tịnh Ngôn lần đầu tiên quay quảng cáo mà muốn phát điên! Vừa kết thúc quay phim, nàng chạy vội đến bệnh viện, trợ lý Tiếu cầm bao lớn bao nhỏ dốc toàn lực chạy đằng sau kêu Mạc Tịnh Ngôn đi chậm một chút.
Trợ lý lái xe thấy vẻ mặt Mạc Tịnh Ngôn thật sự khó coi cũng không dám hỏi, chỉ chuyên tâm lái xe. Mạc Tịnh Ngôn gọi cho Đại Nguyên, Cái gì? Nhảy từ lầu bốn xuống? Cái gì? Vì sao không dùng thế thân? Cái gì? Không có túi khí chỉ có giỏ làm bằng trúc? Cái gì? Cái gì cái gì cái gì... Tiếu bên cạnh cuồng quýnh, chưa bao giờ thấy Mạc tỷ kích động nhự vậy, kích động đến mức này thì phải xem đối tượng là ai.
Mạc Tịnh Ngôn hấp tấp chạy đến bệnh viện, chạy như điên trên hành lang, giày cao gót tạo tiếng động thật lớn. Y tá đang muốn la nàng, thì liếc thấy nàng là Mạc Tịnh Ngôn, trí óc chậm nửa nhịp đã thấy Mạc Tịnh Ngôn vượt qua nàng.
"Mạc tiểu thư! Mạc Tiểu thư xin đừng chạy trên hành lang..."
Mạc Tịnh Ngôn nào có đầu óc lo lắng đến những thứ rụt rè lễ phép lẫn an toàn nữa, Tiểu Hựu gặp chuyện không may, nàng rơi từ lầu bốn xuống! Hơn nữa chuyện nguy hiểm như vậy nàng cũng không nói trước với mình! Làm sao có thể như vậy được!
Trước cửa phòng bệnh tụ tập rất nhiều người, tất cả phóng viên đều có mặt. Mục tiêu rõ ràng chính là phòng bệnh của Vương Tử Hựu, giúp Mạc Tịnh Ngôn giảm bớt thời gian tìm kiếm. Các phóng viên tay cầm Micro, tay cầm máy chụp ảnh phóng vấn người đang nằm trên giường Vương Tử Hựu, đột nhiên sau lưng bị đẩy mạnh, các phóng viên còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy bóng người vọt lên đẩy toàn bộ bọn họ ra khỏi cửa.
"Mạc tỷ..." Vương Tử Hựu choáng váng, Mạc Tịnh Ngôn một chút cũng không hề khách khí đẩy phóng viên, cơ hồ là dùng tất cả quyền cước có được quét bọn họ ra cửa.
"Monica làm gì mà đánh vậy!" Phóng viên cả giận.
"Em ấy đang bị thương, các người chụp gì mà chụp!" Lần đầu tiên Mạc Tịnh Ngôn đối với phóng viên không chút khách khí oán trách, các phóng viên hóa đá, trong lúc bọn họ vẫn còn sững sờ thì Mạc Tịnh Ngôn đã đóng bình cửa lại, tất cả các tầng lầu gần như rung chuyển.
Mạc Tịnh Ngôn nổi giận, khuôn mặt phút chốc đỏ lên. Vương Tử Hựu bất đắc dĩ nói: "Mạc tỷ, làm như vậy bọn họ sẽ ghi bậy bạ đó" Thanh âm tương đối yếu ớt.
Mạc Tịnh Ngôn mất mấy giây mới quay đầu nhìn Vương Tử Hựu, trong mắt đều là nước mắt, rơi xuống ồ ạt. Vương Tử Hựu cả kinh muốn nhảy dựng lên, thế nhưng cánh tay cùng đùi đều bị thương đau đớn khiến nàng không thể đứng dậy. Mạc Tịnh Ngôn ngồi bên giường nàng, đặt nàng nằm xuống, cầm chặt tay nàng, cúi đầu thật lâu không nói lời nào.
"Em nghĩ chị sẽ không đến thăm em." Thân thể mệt mỏi cùng đau đớn không chịu nổi, nhưng trong lòng tổn thương khó mà chữa lành. Tuy là lời hờn dỗi, nhưng Vương Tử Hựu cũng muốn bật khóc.
Mạc Tịnh Ngôn nắm chặt tay Vương Tử Hựu, không ngẩng đầu: "Là đêm hôm đó tôi bảo em không được đến, nên em không vui sao?" Thanh âm ẩn ẩn chút nức nở, nghe ra Vương Tử Hựu gần như không sao thở nổi.
"Vừa rồi nhiều phóng viên như vậy, chị không sợ bọn họ chụp ảnh, ghi bậy sao?"
Mạc Tịnh Ngôn ngẩng đầu, hốc mắt đỏ đến đáng sợ, nước mắt cơ hồ muốn trào ra khỏi vành mắt, chỉ là bị nàng kiềm nén lại: "Thế nhưng tôi càng sợ em gặp chuyện không may. Lần sau quay phim nguy hiểm như vậy phải nói trước với tôi được không? Ít nhất phải để cho tôi xem em..."
"Thế nhưng quan hệ của hai chúng ta, chị không muốn bị chụp ảnh mà?"
Mạc Tịnh Ngôn luôn trầm mặc, nhìn vết thương Vương Tử Hựu trầy trụa khắp nơi, nước mắt rốt cuộc rơi xuống: "Tôi...không biết làm thế nào mới tốt..."
Biết rõ em gặp chuyện không may, biết rõ giờ phút này em không khỏe, biết rõ em sẽ cố gắng chịu đựng khổ đau, tôi vẫn không thể nghĩ được gì, trong đầu vẫn một mảnh hỗn loạn, lý trí trong nháy mắt bỏ tôi đi mất.
Tôi thật sự không còn hiểu chính bản thân mình.
oOo
Thường Hiểu Vân ngồi đối diện Diệp Thiên, Diệp Nhất châm trà mời bọn họ.
Diệp Thiên mở miệng trước: "Nghe Monica nói, em cùng lão Mạc đều khỏe.."
Thường Hiểu Vân vui vẻ nhẹ nhàng gật đầu.
"Ah.." Diệp Thiên vẻ mặt vui vẻ "Vậy là tốt rồi."
"Chuyện Monica lần trước làm phiền anh."
"Nói thẳng ra thì...năm đó tôi cùng lão Mạc, lão Trịnh còn có lão Giang tình như thủ túc, là bạn bè vào sinh ra tử, mặc dù đã lâu không gặp nhau, mọi người đều bộn bề sự nghiệp riêng, nhưng tình cảm vẫn không thay đổi. Monica là con gái của lão Mạc cùng em, chuyện của cháu, tôi sao có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?"
Thường Hiểu Vân nhìn hắn, người đàn ông này vô luận đối với người khác hung hãn vô tình đến thế nào, khi đối mặt mình đều cười ôn nhu dịu dàng.
Diệp Nhất ngồi bên cạnh, vẫn tươi cười, nhưng sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Cha ơi, dì ơi, hai người xem con không hề tồn tại ư? Có cần con tránh mặt một chút không?
Thường Hiểu Vân vịn trán, thật lâu không nói lời nào.
"Hiểu Vân có tâm sự."
Thường Hiểu Vân bất đắc dĩ cười: "Còn không phải chuyện của con gái, con cái lớn rồi cần phải quan tâm."
Diệp Thiên giống như lơ đãng liếc nhìn Diệp Nhất, Diệp Nhất nhận được ánh mắt của ông ta, hít một hơi liền rót thêm trà cho Thường Hiểu Vân, đứng một bên nói: "Dì Thường là vì tin đồn của Monica mà lo phiền sao?"
"A...có thể không phải sao"
"Tin đồn?" Diệp Thiên có chút không hiểu, Diệp Nhất phải giải thích một chút thì Diệp Thiên mới nở nụ cười: "Hiểu Vân, theo tính cách của em, hẳn sẽ không để người khác dễ dàng bước vào nhà của em"
Diệp Nhất thật sự không muốn lưu lại, vì vậy đứng lên rời khỏi. Trong lòng vô cùng khó chịu, bỗng nhiên trông thấy Diệp Nhị từ cửa bước đến, cái kẹp trên tóc bị ánh sánh chiếu vào dị thường chói mắt. vẻ mặt nàng vẫn nghiêm túc, thậm chí còn đằng đằng sát khí, Diệp Nhất chỉ liếc nàng một cái đã cảm thấy đói bụng.
"Nhị" Khẽ gọi một tiếng, cách nhau rất xa, Diệp Nhị lại cực kỳ mẫn cảm dừng bước, hơi thở bất ổn quay đầu: "Chị hai?"
Diệp Nhất vui vẻ cười, chậm rãi đong đưa đi đến: "Em muốn đi đâu?"
"Có...chút...chuyện" Trong lúc nói chuyện mặt Diệp Nhất áp sát, Diệp Nhị cảm thấy tình hình không ổn, định lui về phía sau. Diệp Nhất giữa nàng lại, hỏi nhỏ vào tai nàng: "Đêm nay có cần đến phòng chị không? Chị lại muốn ôm em ngủ"
Diệp Nhị giãy cả buổi mới thoát khỏi Diệp Nhất, Diệp Nhất nhìn hai tai em gái đều đỏ lên, tâm tình lập tức tốt lên rất nhiều.