Ngự Tỷ Giang Hồ - Trữ Viễn

Chương 85




Đúng lúc phải quay cảnh Vương Tử Hựu và Hách Như Lâm đối mặt nhau. Hách Như Lâm đứng trước mặt Vương Tử Hựu, không mang dép nhưng vẫn cao hơn nàng một đoạn, chiều cao của người mẫu quả nhiên hơn người, nhưng khí thế Vương Tử Hựu cũng không thua nàng.

Hách Như Lâm thấy hai mắt Vương Tử Hựu vẫn không đổi mà cứ nhìn mình chằm chằm, cười mà không giống cười, tóc dài phất phơ, nhẹ giọng hỏi: "Vương Tử Hựu ngắm tôi rất vui phải không?"

Vương Tử Hựu nhìn lướt qua môi nàng, quả nhiên là màu hồng nhạt dạ quang.

Vương Tử Hựu cười lạnh: "Là cô mê luyến tôi đúng không? Vừa rồi không phải cô ở phòng nghỉ của tôi chứ?" Mặc kệ người kia cao đến mức nào, Vương Tử Hựu tuyệt đối không có thói quen yếu thế trước mặt người khác.

"Sao hung hãn như thế, tôi đâu phải phạm nhân." Hách Như Lâm cười như hồ ly: "Vương Tử Hựu quả nhiên đối với Monica thật ôn nhu, nhưng đối với người khác thì gần như muốn ăn thịt người, thật đáng sợ."

Vương Tử Hựu chỉ nói hai câu đã làm lộ ra ý đồ của người con gái này, nàng đột nhiên gia nhập đoàn phim là chuyện rất khác thường, bởi vì là người mới còn là người mẫu mà có thể gia nhập thì bối cảnh sau lưng nàng Vương Tử Hựu không rõ lắm, đoán chừng nàng có người nâng đỡ.

Vương Tử Hựu không hề nói chuyện liên quan đến Mạc Tịnh Ngôn với Hách Như Lâm, tất cả mọi chuyện nàng đều cẩn thận tỉnh táo xử lý ổn thỏa. Hách Như Lâm thấy ánh mắt nàng rất kỳ quái, mang theo vui vẻ rồi có chút khinh thường, giống như nàng biết được một số việc nan giải. Vương Tử Hựu kỳ thật rất nổi nóng, nhưng nàng cố gắng khắc chế tâm tình mình, nàng tuyệt không muốn cùng người khác hôn môi, ngoài Mạc Tịnh Ngôn ra, tất cả đều cho nàng cảm giác buồn nôn.

Cho đến khi trời sáng thì buổi quay phim mới chấm dứt, bộ điện ảnh này có rất nhiều cảnh hành động, Vương Tử Hựu bị treo ngược lên không trung bay tới bay lui, xương cốt mệt đến rã rời, thầm nghĩ mau chóng về nhà ngủ. Khi ra đến bãi đỗ xe, cửa xem vừa mở đã nhìn thấy Hách Như Lâm ghé đầu vào cửa xe nàng, liếc mắt nhìn nàng.

"Còn chuyện gì nữa?" Vương Tử Hựu vẫn thế, không biểu tình hỏi

"Cô không hỏi vì sao tôi hôn cô sao?"

Vương Tử Hựu thật cảm thấy buồn cười, chẳng muốn dây dưa với nàng: "Hách tiểu thư về nhà nghỉ sớm đi."


Hách Như Lâm liếc nhìn chiếc G500 của nàng nói: "Ân, Mercesdes-Benz G500, Monica thật giàu có, vừa ra tay đã hơn hai trăm vạn, nếu có người con gái vừa thanh thuần xinh đẹp vừa giàu có đến trước cửa nhà tôi, thì tôi cũng không thèm liếc nhìn người khác."

Chuyện Mạc Tịnh Ngôn tặng xe kín như bưng chỉ có hai người họ biết, không có nói với ai. Vương Tử Hựu quay đầu chằm chằm nhìn Hách Như Lâm, hai người cứ thế mà im lặng nhìn nhau một hồi. Hách Như Lâm càng thêm vui vẻ: "Bất quá được bao nuôi giống như cô, thật thoải mái".

Vương Tử Hựu dùng sức mở cửa xe, Hách Như Lâm lập tức né khỏi cửa xe: "Thật nguy hiểm, cô muốn mưu sát tôi hả?"

"Vương Tử Hựu tôi bị nói như thế nào cũng được, nhưng nếu cô đụng chạm đến Mạc Tịnh Ngôn thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô, nhớ kỹ đó." Vương Tử Hựu nói xong liền mở cửa chui vào xe, khởi động lái xe đi vẫn nghe tiếng Hách Như Lâm từ đằng sau hét lên: "Này Vương Tử Hựu, đều là con gái, vì cái gì không phải là Mạc Tịnh Ngôn thì không được? Có muốn thử cùng tôi chơi đùa không? Sẽ không để Mạc Tịnh Ngôn biết đâu."

Vương Tử Hựu thậm chí chả thèm quay đầu, nhanh như chớp biến mất khỏi bãi xe, Hách Như Lâm ngồi xuống ôm đầu gối, nở nụ cười thật lâu, điện thoại vang lên, nàng trả lời, vừa nói chuyện vừa cười: "Ah... đúng ha ha, rất xinh đẹp, tôi có thích nàng một chút."

Vương Tử Hựu phiền não lái xe, nghĩ đến chuyện mẹ của Mạc Tịnh Ngôn từ Mỹ về rồi, lần trước gặp mặt thật thất lễ, cũng nên mua cái gì đó chào hỏi một tiếng. Vì thế nàng gọi điện cho trợ lý, đọc danh sách những thứ nhờ hắn đi đến cửa hàng mua một ít mỹ phẫm, trợ lý cũng không hỏi nhiều, hấp tấp đi mua. Vương Tử Hựu ngồi trong xe chờ hắn, đợi đến lúc trợ lý trở về đem theo một đống bao to bao nhỏ nhét vào trong băng ghế sau xe, Vương Tử Hựu mới bắt đầu lái xe chạy đến nhà Mạc Tịnh Ngôn. Đến nơi Vương Tử Hựu gọi điện cho Mạc Tịnh Ngôn, lần này nhận được: "Chị về nhà chưa?"

"Ân, vừa về đến." Giọng của nàng nghe khá mệt mỏi.

"Em có mua ít đồ mang qua cho mẹ chị, em đang ở trước nhà chị."

"Cái gì? Em sao không nói trước một tiếng với tôi." Mạc Tịnh Ngôn lập tức đi đến cửa sổ nhìn ra phía ngoài, gần đây nhà nàng có rất nhiều phóng viên.

Vương Tử Hựu nghe giọng nàng có vẻ miễn cưỡng: "Sao thế? Không thể đến sao?"

"Không phải... thế nhưng gần đây trước nhà tôi có rất nhiều phóng viên, vây đặc kín chỗ này, nếu em đến sẽ bị vây lấy."


"Không có sao, em đi vào cửa sau nhà chị, từ chỗ hẻm nhỏ đó, sẽ không ai phát hiện."

"Không được. Tôi đoán hiện tại chỗ đó cũng có mai phục, em đừng đến."

Vương Tử Hựu đảo mắt ra đằng sau nhìn thấy quà ngập xe, trong lòng có chút thất lạc: "Thật sự không thể đi sao?"

"Trở về đi!"

Tâm tư Mạc Tịnh Ngôn đều đặt ở bên ngoài cửa sổ, nói chuyện với Vương Tử Hựu có chút cứng rắn, nhiệt tình của Vương Tử Hựu bị ngữ khí lãnh đạm của Mạc Tịnh Ngôn dập tắt, trong lòng chua chát, thanh âm cũng trầm xuống: "Được rồi, em sẽ không đến..."

"Ân, biết nghe lời" Mạc Tịnh Ngôn cúp điện thoại, dọn dẹp nhà cửa, kéo tất cả màn cửa, Thường Hiểu Vân xuống lầu.

"Đang làm gì đó?"

"Trốn phóng viên" Mạc Tịnh Ngôn bề bộn, Thường Hiểu Vân đột nhiên nói một câu khiến Mạc Tịnh Ngôn thiếu chút nữa té ngửa.

"Các con đã làm thật rồi phải không?"

Mạc Tịnh Ngôn khẽ vươn tay nắm chặt bức màn mới giữ được thăng bằng, mặt xanh lè: "Mẹ.... mẹ đang nói gì vậy?"


Thường Hiểu Vân nhìn sắc mặt còn gái từ xanh chuyển sang hồng, sau đó thì đỏ bừng, liền cười nàng nói: "Con gái, sắc mặt của con rất biết nói chuyện đó"

Mạc Tịnh Ngôn có loại cảm giác bị đánh bại hoàn toàn, nhìn chằm chằm Thường Hiểu Vân, trách nàng: "Nào có người nào làm mẹ lại nói như vậy, mẹ nói thế con cũng không biết phải làm sao đây"

"Tiểu Tịnh, kỳ thật mẹ không phản đối chuyện con và Vương Tử Hựu, mẹ rất thích đứa bé kia" Thường Hiểu Vân đột nhiên nghiêm mặt: "Nhưng con có từng nghĩ qua chuyện con và nó cùng là nghệ sĩ nảy sinh chuyện này thì làm sao có thể tồn tại trong giới được?"

"Con và em ấy... sẽ không công khai"

"Ah?" Thường Hiểu Vân giống như được nghe một chuyện đặc biệt mới lạ. "Tịnh? Con tính phá cả đời người ta sao? Nó trẻ tuổi lại có tiền đồ như vậy, con cam lòng để cho nó tiếp tục như vậy sao? Ý của nó thế nào? Đồng ý cách làm của con không?"

Mạc Tịnh Ngôn ngưng thần một hồi, thấp giọng nói: "Em ấy bảo sẽ nghe lời con"

"Thật sao?" Thường Hiểu Vân thở dài: "Ngay từ lúc ở Mỹ mẹ đang nghe tin đồn của con, cảm thấy thật mới lạ, không nghĩ đến con gái của mẹ rất ít tin đồn lại bị đồn một tin nóng sốt như vậy, mẹ cố tình chú ý đến đứa nhỏ kia, dáng người đẹp rất tốt, đóng phim cũng đạt. Khi đó mẹ muốn dùng tin đồn để trêu chọc con, không muốn khi trở về lại thành sự thật. Sau đó con quay Ỷ Thiên xảy ra chuyện, ta từ Mỹ trở về lại gặp được Vương Tử Hựu. Con bé vẫn cho ta ấn tượng tốt, nhưng mẹ có thể cảm nhận được con bé đối với con tình cảm không phải bình thường. Con bé thích con, ánh mắt nhìn con cực nóng bỏng, dù là ai cũng cảm nhận được. Mẹ thích con bé, nói lời đùa giỡn thì không vấn đề, nhưng..."

"Mẹ" Mạc Tịnh Ngôn cắt ngang bà: "Mẹ có phải muốn nói mẹ sẽ không chấp nhận tụi con."

Thường Hiểu Vân thấy trong mắt Mạc Tịnh Ngôn tràn đầy bi thương, tim thoáng chốc mềm nhũn, nhưng miệng thì không mềm chút nào: "Tuy mẹ nói sẽ không can thiệp vào tự do cá nhân của con, đối tượng là nam hay nữ đều tùy con, cũng không phản đối con quen với Vương Tử Hựu, không phản đối kiểu quen biết thông thường, nhưng hiện giờ con đã quá lún sâu vào con bé rồi đúng không? Nhìn qua là biết con bé muốn bước vào nhà này cướp đi con gái của chúng ta, tuyệt đối không có dễ như vậy đâu. Hơn nữa con là con gái của mẹ, mẹ có trách nhiệm bảo vệ con"

Mạc Tịnh Ngôn hơi buồn cười, theo như lời nàng dạy dỗ, có thể chơi đùa, bắt đầu nghiêm túc lại không được sao?

Mạc Tịnh Ngôn biết rõ gia đình mình đặc biệt, từ nhỏ ba mẹ nàng đã dạy nàng chơi với bạn phải cẩn thận, rất nhiều người không thật tâm muốn kết bạn với nàng nhưng vẫn làm thân với nàng, bởi vì ba nàng là ông chủ của chuỗi siêu thị lớn, mẹ là diễn viên vang bóng một thời, ông nội lại là người trong quân đội, gia thế hiển hách. Mạc Tịnh Ngôn từ nhỏ đã không có bạn bè, gia nhập làng giải trí cũng như vậy, không có bạn hữu, đến 28 tuổi cũng chưa từng yêu đương.

Thế nhưng lần này rất khác...khác biệt.


Thường Hiểu Vân nói tiếp: "Trong ngành này, chuyện của các con trước sau gì cũng sẽ tan vỡ, nếu có thể thoát ra sớm thì hãy làm đi..."

"Đã không còn kịp nữa rồi..." Mạc Tịnh Ngôn cười khổ, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Thường Hiểu Vân: "Mẹ, đã không còn kịp nữa, con không muốn rời xa em ấy, không muốn chia tay em ấy, mẹ, mẹ hiểu chứ? Không phải trò chơi, con rất nghiêm túc"

Thường Hiểu Vân đối mặt với Mạc Tịnh Ngôn một lúc lâu, không nói gì, ôm nàng đặt lên mặt nàng một nụ hôn, rồi đi lên lầu.

Nàng cầm điện thoại bấm số: "Sao rồi? Ân...tiếp tục đi...cô cố gắng một chút"

oOo

Vương Tử Hựu thất hồn phách lạc trở về nhà cha mẹ, hai mắt đăm đăm ngồi trong phòng khách ăn canh cùng mẹ.

"Tiểu Hựu không khỏe hả?"

Vương Tử Hựu chậm chạp lắc đầu. Kỳ thật từ nhỏ Vương Tử Hựu không phải đứa nhỏ hay giữ trong lòng, chuyện gì cũng nói với gia đình. Nhưng chuyện của nàng cùng Mạc Tịnh Ngôn quả thật khó mở miệng, cho nên nàng chọn im lặng.

"Hơi mệt, mẹ, con đi tắm rồi ngủ trước đây"

Vương Tử Hựu mệt mỏi cực kỳ, tắm rửa xong nằm chết dí trong phòng, đã lâu chưa trở về căn phòng này. Nhìn bức Poster "Bạch Khiết" trước mắt sững sờ.

Đối với trận đấu này, nàng chỉ có tình yêu để mà chiến đấu, có thể nói từ khi nàng sinh ra cho đến bây giờ tất cả những gì nàng có, phấn đấu đều là vì người con gái kia. Trước kia khi chưa có được nàng tràn đầy tự tin, thế nhưng khi đã có, nàng lại mang cảm giác sợ đánh mất sợ thất bại như vậy? Nàng sợ hãi tất cả những gì mình liều lĩnh có được chẳng qua là một đoạn yêu đương ngắn ngủi, người con gái kia sẽ bị thế lực xấu ngoài xã hội cướp đi, hoặc bản thân người kia cũng không yêu sâu đậm.

Vương Tử Hựu đứng dậy, nghĩ đến lúc nghe điện thoại bị Mạc Tịnh Ngôn dùng ngữ khí bực bội trách móc, nàng càng hoảng sợ hơn.... Thậm chí nhớ lại cũng khiến nàng lạnh đến thấu xương. Nàng rất muốn tìm lại...tự tin, thế nhưng, mệt mỏi quá...