Hồ tộc có biến
Hoa Liên không đáp lại Ân Mạc ngay, trầm mặc rất lâu mới nhàn nhạt mở miệng, “Trên đời này làm gì có nhiều nếu như như vậy.”
Ân Mạc lẳng lặng mỉm cười, nửa ngồi dậy, hai cánh tay vòng qua hông nàng. Hoa Liên không phản kháng, mặc cho hơi thở của Ân Mạc bao bọc lấy mình,
Nàng ngồi trong ngực Ân Mạc, lưng dán lên lồng ngực của hắn. Nhịp tim của hắn trước sau vẫn trầm ổn, nghe vào khiến người ta không kìm được mà thấy an tâm. Tay của Hoa Liên bị hắn bao lấy trong lòng bàn tay.
Nếu không có sự đối lập này, nàng thậm chí còn không biết, tay của mình lại nhỏ bé đến vậy.
Một đêm này, Ân Mạc cứ ôm nàng như vậy, cũng không nói gì, giữa hai người lại có một thứ cảm xúc nhẹ nhàng đang lưu chuyển.
Ngoài cửa sổ ánh sáng dần dần xuất hiện. Ở gần U Hải rất ít khi có thể nhìn thấy mặt trời. Có điều hôm nay, thái dương hiếm hoi lại lộ mặt. Hoa Liên nhẹ nhàng rút tay khỏi tay Ân Mạc, quay đầu lại nhìn hắn, “Trời sáng rồi.”
“Không chờ nổi, muốn về rồi?” Ân Mạc ôm nàng không buông tay, giọng nói mang theo ý cười.
“Nhớ nhà, không được sao?” Hoa Liên khiêu khích cười nói.
“Được chứ, dĩ nhiên là được.” Ân Mạc thả Hoa Liên ra, nhìn nàng nhanh chóng xuống giường, cách mình thật xa, không nhịn được mà mỉm cười. Nhưng nơi này không phải quê hương của nàng, từ trước đến giờ vẫn đều không phải, hắn nhủ thầm trong lòng.
Pháp khí trên người Ân Mạc không ít, hắn hình như đã sớm chuẩn bị, đến bờ U Hải, trực tiếp lôi ra một pháp khí hình chiếc thuyền, sau khi hai người lên thuyền, con thuyền đi về hướng Đại Hoang sơn.
Bởi vì hắn đã cố ý che giấu hơi thở của mình, hơn nữa, từ sau khi Giao Hoàng chết, U Hải này hoàn toàn biến thành đất vô chủ, phân thành các thế lực lớn nhỏ, ba vị Yêu Hoàng còn lại cũng chẳng nhúng tay, khiến cho biển này giờ chẳng có trật tự, nhưng như vậy lại càng an toàn hơn, trên mặt biển cũng không có kẻ nào đến chặn đường.
Dù sao cũng là lấy tu vi Hóa Thần kỳ điều khiển thuyền di chuyển, chẳng tốn mấy thời gian, mảnh đại lục quen thuộc lại có vẻ xa lạ kia đã xuất hiện trong mắt Hoa Liên.
“Cuộc chiến Chính Ma, chắc sẽ kéo dài hơn trăm năm đúng không?” Trước khi xuống thuyền, Hoa Liên đột nhiên mở miệng nói.
Ân Mạc sửng sốt một chút, sau đó cười khẽ, “Đúng vậy.”
“Vậy thì, tạm biệt.” Nói xong, đầu cũng không nghoảnh lại đã định bước xuống thuyền.
Ân Mạc kéo cổ tay nàng lại, cười nhẹ bên tai nàng, “Nàng định cứ thế mà đi sao?”
“Không thì còn thế nào?”
“Ta một đường đưa nàng về, không có công lao cũng có khổ lao chứ.”
“Ta cho là, đây là việc ngươi phải làm.”
“Ta thì không cho là thế.”
“Cho nên ngươi nên sửa lại quan điểm của mình đi.” Hoa Liên xoay người vỗ vỗ mặt Ân Mạc, ném cho hắn một nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng bước đi.
Sau khi lên bờ, Hoa Liên lập tức biến hóa hơi thở trên người, lại khôi phục lại trước kia. Trên thực tế, trừ Ân Mạc ra, đến giờ chưa có mấy người thấy được dáng vẻ thực sự của nàng.
Mà Ân Mạc, hình như rất thích nàng bảo trì dáng vẻ kia.
Hoa Liên cố ý tản mát ra hơi thở của mình, quả nhiên, mới đi hơn trăm dặm đã có người cấp tốc bay về phía nàng, “Thanh Y bái kiến tiểu thư.” Thấy Hoa Liên xuất hiện ở đây, vẻ mặt Thanh Y cũng không mấy kinh ngạc, dường như hắn đã sớm biết vậy.
Hoa Liên theo Thanh Y quay lại Hồ Khâu, cả Hồ tộc một mảnh yên bình hài hòa, không hề bị chiến sự bên ngoài ảnh hưởng, cũng không biết Hồ Hoàng rốt cuộc là định làm gì.
Với tính tình của mấy vị Yêu Hoàng này, khả năng không tham chiến gần như là không, cũng không biết khi nào sẽ ra tay. Khi đó, sợ là Đại Hoang sơn cũng sẽ bắt đầu náo nhiệt rồi đây.
Sau khi Hoa Liên quay về không thấy được Hồ Hoàng, cũng không gặp được mẫu thân nàng, nghe nói Hồ Hoàng đi gặp hai vị Yêu Hoàng khác, đưa cả mẫu thân nàng đi cùng.
Hoa Liên cũng không nghĩ nhiều, quay lại chỗ ở của mình. Mặc dù đã rời đi được một đoạn thời gian nhưng nơi này vẫn giống hệt như lúc nàng đi, vô cùng gọn gàng sạch sẽ, xem ra, hẳn là mỗi ngày đều có người đến đây quét dọn.
Ba ngày liền, trước sau vẫn không thấy Hồ Hoàng quay lại, cũng không có tin tức của mẫu thân, Hoa Liên càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn. Mẫu thân nàng vốn có mâu thuẫn rất sâu đậm với Hồ Hoàng, với tính tình của bà, làm sao có thể theo Hồ Hoàng đi ra ngoài.
Hơn nữa, Hoa Liên mơ hồ nhận thấy, Thanh Y kia dường như vẫn đang giám thị mình. Chỉ cần nàng ra khỏi cửa, kiểu gì cũng nhìn thấy bóng dáng của Thanh Y.
“Tiểu thư định đi đâu?” Hoa Liên vừa mới ra khỏi cửa phòng, đã thấy Thanh Y xuất hiện. Ngôn ngữ của hắn mặc dù cung kính, nét mặt cũng không có điểm nào đáng để soi mói, nhưng Hoa Liên nhìn thấy hắn vẫn cảm thấy không thoải mái như trước.
“Ta muốn đến chỗ của mẫu thân nhìn một chút.”
Thanh Y ngẩng đầu nhìn Hoa Liên một cái, sau đó rũ mắt xuống, “Dạ.”
Hoa Liên đi đến chỗ ở của Hồ Uẩn, Thanh Y theo sau nàng như hình với bóng, nếu người ta muốn đi theo nàng, nàng cũng chẳng có lý do gì để cự tuyệt.
Chỗ ở của Hồ Uẩn cũng không thay đổi là mấy, bên ngoài nhìn vào thì đúng là như vậy. Hoa Liên hai tay khoanh trước ngực, đứng bên ngoài phòng ngủ của Hồ Uẩn, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh.
“Tiểu thư không vào xem một chút sao?” Thanh Y mở miệng hỏi.
“Không cần, đâu có gì đẹp mắt.”
“Tiểu thư còn muốn đi đâu nữa không?”
Hoa Liên nghiêng đầu nhìn Thanh Y một cái, cười như không cười, “Về thôi.”
Thanh Y gật đầu, cung kính nhường đường để Hoa Liên đi trước.
Vốn tất cả coi như yên bình, trừ những thứ mà Hoa Liên đã thấy. Có điều trên đường về, rốt cuộc nàng cũng đụng phải một người.
Nữ tử đang đi tới phía trước mặt kia Hoa Liên không hề biết, có điều trong lòng lại có một cảm giác không được thoải mái, cảm giác này rất quen thuộc. Hai người cũng không có ý nhường đường cho đối phương, cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể dừng lại.
Thanh Y bước lên trước giới thiệu cho Hoa Liên, “Vị này, là Ngạo Vô Song, là muội muội của Bạch Hổ Hoàng.”
“Hoa Liên, ngươi không giống với tưởng tượng của ta lắm.” Ngạo Vô Song đương nhiên là biết Hoa Liên, đây cũng chẳng phải chuyện lạ, dù sao Hoa Liên cũng đã khiến cho đứa con gái bảo bối kia của Bạch Hổ Hoàng chịu đả kích không nhỏ.
Hoa Liên không đáp lại, chỉ nhìn Ngạo Vô Song từ trên xuống dưới. Tu vi Ngạo Vô Song này cao hơn nàng rất nhiều, Yêu Vương kỳ cuối. Sát khí trên người mặc dù không bằng Bạch Hổ Hoàng, nhưng cũng có vài phần khí thế. Ánh mắt nữ nhân này nhìn nàng chứa đầy sát ý, nhỉn ra được, ấn tượng của nàng ta với nàng không được tốt lắm.
“Nếu không còn chuyện gì khác, vậy ta đây cáo từ.”
“Việc gì phải vội thế, không bằng đến chỗ ta hàn huyên một chút.” Ngạo Vô Song chỉ vào lầu các cách đó không xa, mỉm cười với Hoa Liên, chỉ có điều, nụ cười kia băng hàn vô cùng.
Hoa Liên nhìn theo phương hướng nàng ta chỉ, không chút nghi ngờ, nơi nàng ta chỉ vào, chính là chỗ Hoa Liên vừa mới rời đi, tẩm cung của Hồ Uẩn. Vừa rồi nàng cũng cảm giác được trong phòng có hơi thở của người khác, có điều nhất thời chưa phân biệt ra được, không ngờ tới lại là Ngạo Vô Song.
“Xin lỗi, ta và Ngạo tiểu thư chẳng có gì để tán gẫu cả.”
Thấy trong mắt Hoa Liên không có lấy một tia kinh ngạc, Ngạo Vô Song hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía lầu các kia.
Cho đến khi nàng ta đi xa rồi, Hoa Liên mới quay sang Thanh Y, mặt mỉm cười, “Vị muội muội này của Bạch Hổ Hoàng, chắc là sẽ nhanh chóng gả đến đây, phải không?”