Nàng chịu đi theo ta chứ
Sau khi giam được Ân Mạc và Hoa Liên, hai gã Ma Tu kia mang theo thi thể của đồng bọn đã bị Hủy Vân châu làm cho nổ tung rời đi, nhanh chóng biến mất.
Không ai biết được ở đây đã từng xảy ra chuyện gì.
“Đại ca, ngươi nói xem chủ nhân muốn chúng ta bắt nữ yêu này, rốt cuộc là để làm gì?” Gã Ma Tu trông trẻ hơn trong tay cầm Càn Khôn đồ, mặc dù Càn Khôn đồ đã đóng lại, nhưng bên trên vẫn lóe lên kim quang, đó là vì người bị phong ấn ở bên trong có tu vi quá cao, pháp lực rỉ ra ngoài.
Cũng chính vì vậy nên bọn chúng mới không tài nào bỏ Càn Khôn đồ vào trong túi được.
“Không biết, có điều nghe nói, Thiếu chủ tử với nữ tử này có quan hệ không ít.”
“Thì ra là thế, kể ra, xét về mặt nào đó, Thiếu chủ quả nhiên rất giống chủ nhân.”
“Ha ha, nói chỉ được cái đúng.”
Hai người đi càng lúc càng xa, thanh âm phiêu tán, cũng chẳng còn ai nghe thấy được nữa.
Hoa Liên và Ân Mạc bị giam trong Càn Khôn đồ, mặc dù lúc mới vào không cảm thấy có gì khác lạ, nhưng ở lâu mới phát hiện, nơi này dường như có thứ gì đó đang hút lấy sức mạnh trong cơ thể bọn họ vậy, đặc biệt là khi đi lại ở đây, cảm giác đó lại càng thêm rõ ràng.
Ân Mạc tu vi cao còn chưa cảm thấy gì, nhưng Hoa Liên thì lại thấy yêu lực đang nhanh chóng xói mòn, cứ theo tốc độ này, chưa quá hai ngày, chắc nàng đã mất hết yêu lực.
Ân Mạc hiển nhiên cũng biết được điểm này, có điều, tạm thời hắn cũng chưa nghĩ ra được biện pháp tốt hơn. Muốn tìm được điểm yếu nhất của Càn Khôn đồ, nhất định phải không ngừng tìm kiếm dù chỉ một khắc, thời gian của bọn họ cũng không còn nhiều, nếu như hai kẻ kia mang Càn Khôn đồ về, chỉ e kết quả của bọn họ sẽ chẳng hề tốt đẹp.
Có điều, không gian trong Càn Khôn đồ này rất lớn, tìm suốt một đường, cũng không biết đã qua bao lâu, tốc độ của hai người ngày càng chậm mà vẫn chưa tìm được lỗ hổng nào.
Hoa Liên có chút hụt hơi tựa vào người Ân Mạc, mặc hắn ôm lấy hông nàng. Yêu khí trong cơ thể nàng ngày càng ít, đồng thời cũng cảm thấy áp lực xung quanh, mỗi khi đi một đoạn, cũng sẽ cảm thấy phi thường khó khăn.
“Thật sự có thể tìm được sao?” Đã gần hai ngày rồi, mặc dù nàng tin vào phán đoán của Ân Mạc, lại cảm thấy bản thân tựa hồ như không thể chịu đựng được lâu hơn.
“Có thể.” Ân Mạc cúi đầu hôn lên trán nàng, mấy lần vươn tay muốn độ khí cho cơ thể nàng, cuối cùng do dự một chút lại ngừng lại. Càn Khôn đồ này mặc dù thoạt nhìn không thể thoát ra, nhưng pháp khí này vốn đã từng bị rách, giờ vẫn chưa thể tu bổ được, dù uy lực rất lớn nhưng bên trong nhất định sẽ có chỗ thiếu hụt, hoặc có thể nói là sơ hở.
Chỉ cần có thể tìm được điểm sơ hở đó, tập trung công kích, có năm phần khả năng thoát ra được.
Lại nói hai gã Ma Tu cầm Càn Khôn đồ kia, mắt thấy đã đến Trung Châu lại bị người ta chặn lại. Hai người nhìn người cản đường, liếc nhau một cái, trên mặt đều treo một nụ cười khổ.
“Thuộc hạ bái kiến Thiếu chủ.” Hai người nửa quỳ trên mặt đất, thái độ vô cùng cung kính.
“Bên trong Càn Khôn đồ đang phong ấn người nào?” Một nam tử trẻ tuổi mặc đồ đen thanh âm lạnh như băng.
“Đây… là phạm nhân chủ nhân muốn thuộc hạ mang về.”
“Vậy sao.” Nam tử áo đen cười lạnh, gương mặt tuấn tú kia lại nhiều thêm mấy phần dữ tợn, ngay cả cười cũng dọa người như vậy, trừ Phong Biệt Tình ra thì không có người thứ hai. “Thả người ra.”
“Thiếu chủ, chuyện này e là không được.” Gã Ma Tu trẻ hơn cầm Càn Khôn đồ, mặt đầy nghiêm túc.
Nếu như chẳng qua chỉ bắt được mình Hoa Liên thì còn dễ nói, vấn đề là, tu sĩ chính đạo bên cạnh nàng có tu vi quá kinh khủng. Rõ ràng nhìn thì thấy chỉ cùng cấp bậc với bọn họ, nhưng trên thực tế thì mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Tuy nói Càn Khôn đồ này còn có sơ hở rất lớn, nhưng nếu bọn họ mà có bị nhốt vào đây, qua một ngày, pháp lực của bản thân sẽ không thể nào ảnh hưởng đến Càn Khôn đồ nữa, nhưng sau khi người kia bị nhốt vào trong, đến giờ hắn vẫn không thể thu hồi vật này vào trong túi đựng đồ được.
Như vậy có thể thấy, tu vi của người nọ tất nhiên là không thấp. Bốn người bao vây tấn công hắn mà lại để hắn làm cho hai người trọng thương, một khi thả người ra, bằng sức của hai người bọn họ, căn bản khó mà bảo đảm an toàn.
Giống như việc tu sĩ chính đạo đều cho Ma Tu là loại tà ác vậy, Ma Tu cũng sẽ không tin tưởng tu sĩ chính đạo.
“Giao Càn Khôn đồ cho ta, hai người các ngươi có thể đi.” Phong Biệt Tình nhìn người vừa lên tiếng, trực tiếp vươn tay ra.
“Thiếu chủ, xin nghĩ lại.” Hai người phát rầu trong lòng.
“Không giao?”
Cuối cùng người nọ vẫn đành phải giao Càn Khôn đồ cho Phong Biệt Tình, biết rõ lời vị Thiếu chủ này đã nói ra, tuyệt đối sẽ không thu hồi, cho dù bọn họ có phản đối cũng vô dụng.
Về phần chuyện Phong Biệt Tình bảo bọn họ đi, bọn họ trái lại rất muốn đi, vấn đề là ai dám chứ. Vị Thiếu chủ này là đứa con nối dõi duy nhất của chủ nhân, nếu hắn mà xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ chẳng thà chết đi cho xong.
Phong Biệt Tình cúi đầu nhìn bức Càn Khôn đồ giống như cuộn tranh trong tay, tròng mắt đen thoáng qua một tia tâm trạng phức tạp. Bên trên vẫn còn dính Phật quang, còn có cả yêu khí nhàn nhạt.
Hắn đương nhiên biết, hai người kia đang lo lắng chuyện gì. Hắn không mở ra, không phải là vì lo Ân Mạc thoát ra rồi sẽ giết hắn, chẳng qua là hắn thấy trong lòng không thoải mái.
Biết rõ là, Hoa Liên căn bản đã quên mình, đối với hắn trừ cảm kích ra thì không có bất cứ cảm xúc nào khác, nhưng hắn vẫn không kìm được mà mong chờ, mong chờ nàng… có lẽ vẫn còn nhớ rõ mình. Thực ra thì nàng mới chính là ân nhân cứu mạng của hắn. Nếu như không phải gặp được nàng, có lẽ hôm nay, trên cõi đời này đã không có ai là Phong Biệt Tình.
Từ đó về sau, trong trái tim của hắn đã có thêm một người, nụ cười kia của nàng đã trở thành động lực để hắn tiếp tục sống, nhưng sau khi gặp lại, nàng đã không nhớ hắn là ai mất rồi.
“Sao vậy?” Ân Mạc lại dừng lại, Hoa Liên vẫn bị hắn ôm trong ngực miễn cưỡng mở mắt, nhỏ giọng hỏi.
“Trói buộc trở nên yếu đi rồi.” Dường như tu vi của người phong ấn Càn Khôn đồ này đã giảm xuống, cũng có thể là Càn Khôn đồ đã rơi vào trong tay người khác, không gian nơi đây trở nên hẹp lại không ít. Dĩ nhiên, trừ tu sĩ có tu vi như Ân Mạc ra, người bình thường chắc chắn không phát hiện ra nổi sự biến hóa này.
“Muốn ta làm gì?” Hoa Liên nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ do dự trong mắt Ân Mạc, mở miệng nói.
“Ta cần máu tươi.” Sự cường đại của tên Xạ Nhật tuyệt đối không gì sánh bằng, dùng nó để phá vỡ Càn Khôn đồ, nhất định sẽ thành công. Có điều, tình trạng của Hoa Liên giờ không ổn, nếu lại dùng máu tươi, sợ rằng sẽ không gắng gượng được bao lâu.
“Ừm.” Hoa Liên gật đầu một cái, ý bảo Ân Mạc đặt nàng xuống.
Ân Mạc nhíu mày, “Thôi đi, vẫn là…”
“Yên tâm, lấy chút máu không chết được đâu.” Tựa vào ngực Ân Mạc, Hoa Liên nâng tay trái lên rạch một đường trên cổ tay phải, huyết dịch theo cổ tay từ từ chảy xuống.
Tâm niệm của nàng vừa xoay chuyển, một mũi tên từ từ ngưng thành hình trong tay nàng, theo huyết dịch tích lại, mũi tên máu kia lại càng thêm mãnh liệt, dao động bên trên cũng ngày càng mạnh mẽ.
Ân Mạc bắt hai tay thành hình chữ thập, khi mở ra, nhoáng cái, một cây trường cung màu hoàng kim xuất hiện trong tay hắn. Một tay cầm cung, một tay nắm lấy tay Hoa Liên, gài tên kéo dây. Trong khoảnh khắc máu tươi bắn ra, không gian nơi bọn họ đang đứng giống như bị người ta dùng một thanh đại đao huyết sắc bổ ra, chỉ thấy một luồng tia máu vụt qua, khoảng trời sao trên đầu họ cũng dần dần biến mất.
Tên vừa rời tay, Hoa Liên đã đứng không vững, ngã nhào vào lồng ngực Ân Mạc, ngất đi.
Hai gã Ma Tu thấy Phong Biệt Tình chỉ nhìn chằm chằm bức Càn Khôn đồ kia, dường như chưa có ý định mở ra, không khỏi muốn tiếp tục khuyên hắn, “Thiếu chủ…”
Ai ngờ, còn chưa dứt lời, bên trong Càn Khôn đồ đột nhiên bộc phát ra một luồng hơi thở kinh khủng khiến người ta sợ hãi, sắc mặt hai người kia đại biến, một người kéo Phong Biệt Tình, một người đoạt lấy Càn Khôn đồ.
Nào ngờ, sau khi cầm lấy Càn Khôn đồ, chưa đợi người kia vận dụng phong ấn, đã thấy vô số luồng tia máu tản ra từ bên trong, “Oành” một tiếng, Càn Khôn đồ cứ thế tan tác thành từng mảnh.
Gã Ma Tu vừa mới đoạt lại Càn Khôn đồ kia dù có phản ứng nhanh cũng đã mất đi một cánh tay.
Sau tiếng nổ mạnh, Ân Mạc ôm Hoa Liên đứng tại chỗ. Hắn ngẩng đầu quét qua hai gã Ma Tu kia, cuối cùng tầm mắt rơi xuống người Phong Biệt Tình, ánh mắt lạnh như băng.
Hai người đứng đó nhìn đối phương, không ai nói lời nào, ánh mắt đều lạnh lẽo.
Một lúc lâu sau, Ân Mạc xoay người, ôm Hoa Liên bỏ đi.
Phong Biệt Tình nhìn bóng lưng xa dần của Ân Mạc, hai tay siết chặt.
“Thiếu chủ, chúng ta có cần phải báo cho chủ nhân không?” Vừa nãy, bọn họ đã thấy được sát khí nồng đậm trong mắt Ân Mạc, nhưng không hiểu tại sao đối phương lại không xuất thủ.
Nếu bảo Ân Mạc e ngại hai người bọn họ thì tuyệt đối không thể. Nếu không phải có Càn Khôn đồ trong tay, hai người bọn họ e rằng đã chẳng có kết cục gì tốt đẹp. Ân Mạc mặc dù có tu vi tương đương với bọn họ, nhưng thực lực thì cao hơn không chỉ một tầng.
“Không cần, chuyện Càn Khôn đồ, ta sẽ tự mình giải thích với ông ấy.” Ánh mắt thâm trầm nhìn bóng dáng ngày càng xa kia, Phong Biệt Tình xoay người bỏ đi.
Một ngày nào đó, tu vi của hắn sẽ vượt qua Ân Mạc. Một ngày nào đó, người đứng ở bên cạnh Hoa Liên, sẽ là hắn.
…
Nàng chưa bao giờ nằm mơ, cho dù có ngủ, trong mộng cũng chỉ là một mảng đen kịt. Nhưng lần này, nàng lại mơ thấy cảnh Ân Mạc muốn giết nàng, hắn mặt không chút biểu cảm, thanh trường đao trong tay lóe lên những ánh vàng chói mắt, không chút do dự bổ về phía nàng.
Lúc ánh đao kia bổ tới, Hoa Liên chợt mở choàng mắt, cả kinh ngồi bật dậy.
“Sao vậy?” Hoa Liên cảm thấy bên hông bị siết chặt, một cánh tay mạnh mẽ vòng quanh, bên cạnh truyền đến một giọng nói trầm thấp, là giọng nói của Ân Mạc.
“Đây là nơi nào?’ Nàng nhớ, trước khi hôn mê, hai người bọn họ hình như vẫn còn ở bên trong Càn Khôn đồ, xem ra, chắc là thoát được rồi.
“Trấn Thông Thiên.”
“Ra là vậy, đã đến trấn Thông Thiên rồi sao…” Hoa Liên lẩm bẩm, trấn Thông Thiên là thành trấn duy nhất nằm gần U Hải, có điều ở đây toàn là yêu quái.
Không hiểu tại sao, mắt thấy sắp đến đích, tâm trạng của nàng lại không khỏi sa sút.
“Nếu như không muốn về, ta có thể dẫn nàng quay lại Kim Luân tự.” Ân Mạc nghiêng người nằm bên cạnh nàng, đêm tối dường như không thể ngăn cản được sự nóng bỏng trong ánh mắt hắn.
“Ta thà về Đại Hoang sơn còn hơn.” Hoa Liên quay đầu, tóc dài rủ xuống, thoáng ngăn trở tầm mắt của Ân Mạc.
“Nếu như, có một nơi chỉ có riêng hai ta, nàng chịu đi theo ta chứ?” Ân Mạc vươn tay, vuốt ve gương mặt nàng, thanh âm câu hồn động phách.