Ngủ Ngon Em Nhé

Chương 34: Giản đơn




Một lúc sau, Trình Tụng Chân tỉnh lại trong vòng tay Thịnh Bạc Viễn. Khác với mọi khi, Thịnh Bạc Viễn ngủ rất sâu.

Trình Tụng Chân vừa mừng vừa sợ, phải chăng chứng mất ngủ của Thịnh Bạc Viễn đã không thuốc mà khỏi?

Thịnh Bạc Viễn cũng vừa tỉnh, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Trình Tụng Chân, đối phương nhìn hắn không chớp mắt.

Sẽ thật may mắn làm sao nếu quãng đời còn lại, mỗi ngày tỉnh giấc đều có thể ôm trong lòng người đáng yêu như vậy.  Đây là ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong tâm trí hắn lúc đó.

“Chào buổi sáng.”

Hắn nheo mắt cười mãn nguyện, ôm Trình Tụng Chân trở lại trong vòng tay, cằm hắn thân mật cọ vào tóc Trình Tụng Chân.

“Anh có thể ngủ được này,” Trình Tụng Chân vẫn chưa hết ngạc nhiên, mặt đầy vui sướng, “Chứng mất ngủ của anh khỏi rồi sao?”

Thịnh Bạc Viễn suýt nữa quên mất, hắn chưa bao giờ nói cho Trình Tụng Chân rằng pheromone của đối phương có tác dụng trấn an thần kỳ đối với mình.

Thịnh Bạc Viễn cười khẽ, giọng cười mang theo vẻ khàn khàn khi mới thức giấc, vừa gợi cảm vừa dễ nghe.

Trình Tụng Chân chậm chạp chuyển sang vẻ mặt nghi hoặc, sau đó nghe Thịnh Bạc Viễn nói: “Chân Chân, không lâu trước đây anh đã dần dần có thể cảm nhận được pheromone, và dưới sự trấn an của em, anh liền có thể ngủ ngon. Anh không nói cho em biết, có lẽ là vì… anh không biết làm sao để diễn tả anh cần em tới nhường nào, và cũng lo lắng rằng sự ỷ lại này sẽ trở thành gánh nặng cho em.”

Thịnh Bạc Viễn nâng mặt Trình Tụng Chân, trán tựa vào trán đối phương, giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết: “Em chính là thuốc ngủ của anh, là liều thuốc vạn năng cứu chữa lấy anh.”

Hắn cười, “Nào, tới giờ uống thuốc rồi.”

Giây tiếp theo, hắn tiến đến gần hôn lấy Trình Tụng Chân, hơi thở ấm nóng giao hòa, trên môi là xúc cảm mềm mại.

Không có liều thuốc nào có thể chữa lành cho hắn hơn thế.

Quản gia Từ Trung sáng sớm đã phân phó phòng bếp mang bữa sáng lên, đang định ra vườn tìm Trình Tụng Chân, không ngờ nửa đường lại gặp bóng người đang ôm nhau. Khi tiến tới gần hơn, nhìn rõ là ai, ông không khỏi kinh ngạc.

Thịnh Bạc Viễn đang nắm tay Trình Tụng Chân, vừa cười nói vừa đi về phía này. Thấy Từ Trung, Trình Tụng Chân hơi hoảng hốt, toan rút tay về, nhưng Thịnh Bạc Viễn kiên quyết nắm lấy, thậm chí kéo cậu sát vào ngực mình để Từ Trung thấy rõ hơn.

Hắn còn cúi đầu, trao Trình Tụng Chân một ánh nhìn trấn an.

Trình Tụng Chân hiểu ý, gật đầu, đáp lại bằng một nụ cười khẽ, má lúm hiện lên.

Người tinh ý nhìn vào là biết ngay họ là một cặp tình nhân, Từ Trung làm sao không hiểu được.

Sau khi bà chủ mang theo cậu con trai nhỏ tự vẫn, Thịnh Bạc Viễn cũng theo ông ngoại rời đi, đây là lần đầu tiên hắn qua đêm ở căn nhà này.

Thịnh Nhạc Huy đón đứa bé có cùng sinh nhật với người con trai út đã qua đời về nhà, mong muốn bù đắp những tiếc nuối và xoa dịu nỗi đau, không ngờ rằng lại đưa đến cho đứa con cả Thịnh Bạc Viễn một báu vật.

Hết thảy đều đã được an bài, phải nói vận mệnh quả thật rất thần kỳ.

Từ Trung ngoài mặt không biểu hiện quá kinh ngạc, ông vẫn giữ nụ cười chừng mực, như thể chẳng có gì xảy ra, chỉ nói rằng phòng bếp đã chuẩn bị sẵn bữa sáng.

Sau đó, ông kể lại mọi chuyện cho Trần Duyệt nghe. Trần Duyệt không quá bất ngờ, ngược lại còn cười nói rằng đó là một tin vui lớn.

Nhiều năm trước, Thịnh Nhạc Huy đưa Trình Tụng Chân về nhà, nói với Trần Duyệt rằng muốn nhận nuôi đứa bé này. Trần Duyệt, thân là luật sư, đã phân tích lợi và hại cho ông, sợ rằng đứa bé này sau này sẽ có tham vọng, gây ra tranh chấp tài sản với Thịnh Bạc Viễn.

“Không đâu, đứa bé này tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất tình cảm và chân thật.” Thịnh Nhạc Huy không bận tâm, xua tay, trên mặt nở nụ cười hiền lành, “Tôi tin vào mắt nhìn của mình, cũng tin tưởng vào thằng bé.”

Thịnh Nhạc Huy đã để lại toàn bộ tài sản cho Thịnh Bạc Viễn, kể cả những gì ông đã nhận được từ ông ngoại của Thịnh Bạc Viễn, bao gồm cả gốc lẫn lãi, còn để lại cho hắn một đoạn duyên phận quý giá ——

Bản di chúc của ông đã đưa Trình Tụng Chân đến bên Thịnh Bạc Viễn, đó mới là món quà đáng giá nhất.

Từ khi xác lập mối quan hệ hôm sinh nhật đó, Thịnh Bạc Viễn và Trình Tụng Chân liền có thể giải phóng dục vọng muốn được thân cận với đối phương bị kìm nén bấy lâu và quang minh chính đại bám lấy nhau như sam.

Khác với trước kia, Thịnh Bạc Viễn bắt đầu liên tục về biệt thự nhà họ Thịnh, cũng thường ngủ lại qua đêm, thoải mái thể hiện tình cảm với Trình Tụng Chân trước mặt mọi người.

Ban đầu, Trình Tụng Chân còn có chút ngượng ngùng, dần dần cũng quen với Thịnh Bạc Viễn như vậy.

Cậu và Thịnh Bạc Viễn không việc gì phải mờ ám cả.

Rất nhanh, toàn bộ nhà họ Thịnh đều biết rằng Thịnh Bạc Viễn và Trình Tụng Chân, đứa trẻ mà Thịnh Nhạc Huy sinh thời đã mang về nuôi dưỡng, đang ở bên nhau.

Căn biệt thự này từng chứa đựng cả niềm vui và nỗi buồn của Thịnh Bạc Viễn. Bây giờ, hắn muốn dùng hạnh phúc mới để xóa tan đi khổ đau đó, để mẹ và em trai đã mất thấy rằng, hiện tại hắn đang sống rất tốt, cả hai đừng lo lắng gì cả.

Mà xua đi nỗi đau cũng không có nghĩa là quên đi hoàn toàn. Những gì nên nhớ hắn sẽ luôn ghi tạc, mẹ và em trai sẽ sống mãi trong hồi ức của hắn, và hắn cũng sẽ tích lũy đủ niềm vui trên đời này, để khi gặp lại họ, hắn sẽ kể cho họ nghe.

Nói cách khác, hắn đã học được cách buông bỏ quá khứ, buông tha cho bản thân và bước vào một cuộc sống mới.

Tất cả điều này là nhờ hắn đã gặp được Trình Tụng Chân.

Mùa đông lặng lẽ qua đi, băng tuyết tan chảy làm tươi tốt đất đai, khu vườn nhỏ tràn đầy nhựa sống, chồi non nảy mầm, những bông hoa sơn trà đủ màu sắc cũng đua nhau nở rộ, gió nhẹ mang theo hương thơm thoang thoảng.

Trình Tụng Chân cắt từng cành hoa sơn trà, ôm vào lòng, dự định cắm vào bình hoa. Thịnh Bạc Viễn đứng bên cạnh, thỉnh thoảng giúp một tay. Trong khoảnh khắc, hắn cảm giác như mình đã trở về thời thơ ấu. Khi đó, hắn cũng từng theo chân mẹ, đi dạo trong vườn hoa, mặc cho thời gian chầm chậm trôi qua.

Hoa sơn trà là loài hoa mà mẹ Thịnh Bạc Viễn yêu thích nhất khi còn sống. Những cây hoa sơn trà trong vườn này đều do bà trồng.

Hồi đó, hắn và em trai thường “thi đấu” với nhau, hai đứa trẻ sẽ hái hoa sơn trà đem tới cho mẹ, líu ríu cãi cọ như những chú chim non, tranh luận xem ai hái được bông hoa đẹp nhất và thơm nhất.

Cảm xúc trào dâng, Thịnh Bạc Viễn kể lại kỷ niệm thời thơ ấu cho Trình Tụng Chân nghe, giọng dịu dàng và đầy hoài niệm —— Cuối cùng, hắn đã có thể đối mặt với quá khứ, ở đó có đớn đau nhưng cũng có vui sướng. Hắn một lần nữa ôm lấy những ký ức hạnh phúc mà chính mình đã cố tình trốn tránh trong nhiều năm.

“Dường như đã lâu rồi anh không kể chuyện này với ai.” Hắn nói, đoạn hái một bông hoa sơn trà còn đọng sương và đưa cho Trình Tụng Chân, khẽ cười, “Em là người đầu tiên nghe anh kể.”

Trình Tụng Chân nhận lấy bông hoa, tiến lên hai bước, nhón chân mút nhẹ lên khóe miệng Thịnh Bạc Viễn.

“Bông hoa anh hái là bông đẹp nhất, thơm nhất.” Trình Tụng Chân vòng tay ôm lấy cổ hắn, cười rạng rỡ.

Hai người tay trong tay dạo bước trong vườn hoa, cuối cùng đi đến gốc cây nơi họ gặp nhau lần đầu.

Thịnh Bạc Viễn nhớ lại khoảnh khắc lần đầu gặp gỡ, đùa rằng Trình Tụng Chân có muốn leo lên cây lần nữa không. Trình Tụng Chân vui vẻ, gật đầu đồng ý. Thịnh Bạc Viễn liền ôm eo Trình Tụng Chân, nâng cậu lên không trung, sức hắn rất lớn, vững vàng đặt cậu lên thân cây thấp mà thô dài.

“Có sợ không?” Thịnh Bạc Viễn nhẹ nhàng nắm tay Trình Tụng Chân, bao quanh cậu bằng tư thế bảo vệ, ngước lên cười, “Anh sẽ ở dưới cây đỡ em.”

Có Thịnh Bạc Viễn ở bên, Trình Tụng Chân cảm thấy vô cùng an toàn, cậu lắc đầu cười.

Trình Tụng Chân giải thích rằng, lần đó gặp nhau, cậu đang thả diều trong vườn thì không may dây diều bị đứt, khiến nó mắc vào cây đại thụ. Cậu đành phải leo lên cây để gỡ diều xuống.

“Cách lên sàn này khiến anh nhớ rất lâu đó.” Hồi tưởng lại khoảnh khắc đó, Thịnh Bạc Viễn không nhịn được mà nở nụ cười, cả người tức thì trở nên tươi sáng hơn rất nhiều, “Em dừng lại trong lòng anh, tựa như một chàng tiên xinh đẹp từ trên trời giáng xuống.”

Hắn nhìn lên Trình Tụng Chân đang ngồi trên cành cây, bộc lộ chân tình: “Sau một thời gian dài, anh mới nhận ra rằng, đó có lẽ chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Trình Tụng Chân bị ánh mắt của Thịnh Bạc Viễn nhìn đến mức trong lòng nóng lên, hai má ửng đỏ, nhưng trái tim lại tràn ngập niềm vui.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, xuyên qua tán cây, mang theo hương hoa, mơn trớn khuôn mặt người yêu, như là bàn tay dịu dàng vỗ về.

Có lẽ mẹ và em trai chính là cơn gió ôn hòa đột ngột đến này, để bày tỏ sự chúc phúc tới họ.

Thịnh Bạc Viễn đột nhiên có ý nghĩ như vậy, hắn cứ thế toàn tâm toàn ý nhìn lên Trình Tụng Chân, bốn mắt chạm nhau, trò chuyện cùng cơn gió, trong lòng là một mảnh tĩnh lặng.

Hóa ra, cuộc sống an yên những tưởng xa vời lại tới bên một cách giản đơn và bình dị đến thế.