Giọng nói của Thịnh Bạc Viễn rất nhẹ, nhưng giữa tiếng mưa rơi ồn ào, lại trở nên rõ ràng từng chữ, từng chữ một, chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng Trình Tụng Chân.
Ngực cậu nóng lên, đầu ngón tay run rẩy.
Tầm nhìn của cậu bị Thịnh Bạc Viễn chiếm trọn, nhìn vào đôi mắt được ánh nến chiếu rọi sáng ngời, cậu thấy trong mắt hắn lúc này chỉ có một bóng hình, nhìn đôi môi hắn khẽ đóng mở, phát ra những lời thì thầm dịu dàng như nước, trái tim Trình Tụng Chân mềm nhũn như ngâm trong thứ nước đường ngọt nị.
Sự ngọt ngào thấm vào từng ngóc ngách trong cơ thể, tựa như cả quãng đời còn lại sẽ nhờ vậy mà chẳng còn đắng cay.
Phát hiện ra mình thích Thịnh Bạc Viễn và được Thịnh Bạc Viễn thích lại là điều ngọt ngào nhất.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Thịnh Bạc Viễn, Trình Tụng Chân chắp tay cầu nguyện, nhắm mắt lại, chân thành ước một điều ước sinh nhật, đoạn mở mắt ra và thổi tắt ngọn nến.
Thịnh Bạc Viễn đặt chiếc bánh sang một bên, ngồi xổm trước mặt Trình Tụng Chân, hơi ngửa đầu nhìn cậu.
Hắn cười hỏi: “Em ước gì vậy? Có thể nói cho anh biết không?”
Trình Tụng Chân nhìn hắn, tim đập thình thịch, cậu lấy hết can đảm, tiến gần hơn, nhẹ nhàng hôn lên trán Thịnh Bạc Viễn, mùi cam quýt thoang thoảng gần trong gang tấc, ngây thơ nhưng sâu đậm.
Thịnh Bạc Viễn ngẩn ra, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, hắn hỏi Trình Tụng Chân: “Em có biết ý nghĩa của điều này không?”
Trình Tụng Chân nghiêm túc gật đầu, dùng ngón trỏ chỉ vào mình, sau đó vuốt ve ngón tay cái của bàn tay kia, rồi dùng ngón trỏ chỉ vào Thịnh Bạc Viễn.
Một lần chưa đủ, cậu lặp lại ba lần bằng ngôn ngữ ký hiệu.
Cậu nói với Thịnh Bạc Viễn, rằng em yêu anh.
Giây tiếp theo, Thịnh Bạc Viễn không nói một lời, chỉ từ từ nâng mặt Trình Tụng Chân và hôn lên môi cậu, môi lưỡi giao hòa, nụ hôn càng lúc càng sâu. Trái tim Trình Tụng Chân bắt đầu loạn nhịp, bất giác ngẩng đầu đáp lại, nụ hôn nóng bỏng và nồng nhiệt nhanh chóng làm cậu mềm nhũn, trước mắt như phủ một tầng hơi nước, chẳng thấy rõ gì.
Toàn bộ thế giới như quay cuồng, cậu như con ong lạc lối, một lòng chui đầu vào cái bẫy ngọt ngào của Thịnh Bạc Viễn.
Thịnh Bạc Viễn sau khi hôn xong cũng không hoàn toàn tách ra, hai người giữ khoảng cách đủ gần để đôi môi họ vẫn có thể chạm vào nhau. Khi nói chuyện, hơi thở nóng rực của Thịnh Bạc Viễn mang theo mùi rượu Rum nồng nàn, làm bờ môi khẽ nhếch của Trình Tụng Chân như thấm đượm hương vị ấy.
Hắn nói: “Chân Chân, anh yêu em.”
Trái tim Trình Tụng Chân đột nhiên nhảy dựng, bị lời thổ lộ chân thành tới tận xương tủy này làm cho đầu óc choáng váng. Cậu toan mở miệng nói, lại sực nhớ ra mình không thể nói chuyện, ngay cả câu “em yêu anh” dành cho người mình yêu cũng chẳng thể thốt ra —— Trong lòng cảm nhận một nỗi buồn vô cớ, dường như đã lâu rồi cậu không cảm thấy buồn vì bản thân không thể nói chuyện.
Như đồng điệu trong tâm hồn, Thịnh Bạc Viễn cảm nhận được nỗi buồn của Trình Tụng Chân, hắn lộ ra vẻ đau lòng, đưa tay vén những sợi tóc rối trên trán của Trình Tụng Chân, rồi đặt trán mình lên trán cậu, nhẹ nhàng cọ cọ mũi, dịu dàng nói: “Không sao, anh biết em yêu anh.”
Trong lòng Trình Tụng Chân lại được rót đầy một dòng nước ấm, cậu lập tức vòng tay ôm lấy cổ Thịnh Bạc Viễn, chủ động hôn lên môi hắn. Mút liếm chưa thuần thục, nhưng tấm chân tình lại nồng nàn bỏng cháy, như không ngần ngại ném đường phèn vào trong chảo nóng, cho đến khi nó hoàn toàn tan ra thành vũng nước đường.
Dù cho vận mệnh vô tình đã tước đoạt giọng nói của cậu, cậu vẫn muốn người cậu yêu biết được tình cảm sâu đậm của mình.
Ánh mắt Thịnh Bạc Viễn tối sầm lại, hắn vươn tay giữ chặt gáy Trình Tụng Chân, đảo khách thành chủ, môi áp vào môi, lưỡi cuốn lấy lưỡi, nóng bỏng xâm nhập, mạnh mẽ chiếm lĩnh.
Giây tiếp theo, Trình Tụng Chân cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, Thịnh Bạc Viễn dùng cánh tay rắn chắc bế thốc cậu lên, vừa hôn vừa đi về phía giường, đặt cậu lên chiếc giường bơm hơi nhỏ mềm mại. Trình Tụng Chân nằm trong lòng ngực Thịnh Bạc Viễn, tận hưởng nụ hôn sâu, được hắn bao bọc trong vòng tay mạnh mẽ, hương pheromone càng ngày càng nồng đậm, như dây leo dại sinh sôi nảy nở quấn lấy hai người.
Trong cơn mê man, Trình Tụng Chân vẫn giữ lại một tia lý trí, không biết tại sao trong giây phút ý loạn tình mê này, lại thoáng nghĩ đến một điều khác ——
Cậu mơ hồ nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này, họ có lẽ sẽ tiến đến bước cuối cùng, có lẽ sẽ ký một bản cam kết vĩnh cửu, như bao cặp Alpha và Omega khác trên đời, như mẹ cậu và người cha bội bạc của cậu.
Mẹ cậu đã chấp nhận nguy hiểm để thực hiện phẫu thuật xóa bỏ đánh dấu, đổi lại hai tháng tự do hoàn toàn, dù sau đó bà mất vì biến chứng của bệnh. Trong những giây phút cuối đời, bà nói với Trình Tụng Chân bé nhỏ rằng: “Chân Chân, đừng bao giờ dễ dàng bước vào một mối quan hệ thân mật, đừng bao giờ dễ dàng đưa hết át chủ bài của mình ra, nếu không con sẽ thua cả ván cờ.”
Trình Tụng Chân sau này mới dần dần hiểu được lời dạy bảo tận tình của mẹ.
Có lẽ chính vì vậy, trong lòng Trình Tụng Chân luôn mơ hồ có sự mâu thuẫn với việc bị Alpha đánh dấu. Dù lúc này ái tình như củi khô bốc lửa, cậu vẫn không thể ngăn mình nhớ đến hai tháng cuối đời của mẹ.
Thịnh Bạc Viễn nhạy bén nhận ra sự bất thường của Trình Tụng Chân. Dù cơ thể hắn không thể kìm được mong muốn tiếp xúc thân mật với Trình Tụng Chân, lý trí vẫn tỉnh táo. Hắn không muốn mới vừa xác lập quan hệ đã đánh dấu Trình Tụng Chân.
Có lẽ vì chứng kiến mẹ bị một Alpha phụ bạc, Trình Tụng Chân luôn không tin tưởng và bất an về việc đánh dấu và bị đánh dấu giữa Alpha và Omega. Thịnh Bạc Viễn luôn ghi nhớ điều này, vì vậy hắn sẽ không bao giờ làm bất kỳ điều gì mang tính cưỡng bách trái với mong muốn của đối phương.
“Chân Chân, anh biết em có khúc mắc.” Thịnh Bạc Viễn cúi đầu hôn lên trán và tóc cậu, một tay đặt sau lưng cậu, vuốt ve như dỗ dành trẻ nhỏ, “Cho nên anh sẽ không bao giờ cưỡng ép đánh dấu em, cũng sẽ không làm điều gì em không thích, luôn luôn tôn trọng sự tự do của em.”
Những nỗi lo âu ẩn sâu trong lòng được cảm thông, dù cậu chỉ đề cập trước mặt Thịnh Bạc Viễn một lần.
Trong lòng Trình Tụng Chân chợt dâng lên một cảm xúc khó tả, hốc mắt hơi nóng lên, run rẩy đáp lại, cậu điều chỉnh tư thế, khiến cái ôm càng thêm khăng khít, thân mật mà dán vào lồng ngực Thịnh Bạc Viễn.
Bên ngoài lều mưa gió hiu quạnh, bên trong lại ấm áp và yên tĩnh, hai người mặt đối mặt ôm nhau thật chặt trên giường. Thỉnh thoảng họ nhìn vào mắt nhau và tự nhiên trao nhau những nụ hôn, đáy lòng căng đầy hạnh phúc không chân thật.
Bầu không khí quá tốt đẹp, người trong lòng quá ấm áp, Thịnh Bạc Viễn không tránh khỏi một chút hoảng hốt. Trong khoảnh khắc đó, hắn tự hỏi nếu mẹ trên trời có linh thấy hắn hạnh phúc như vậy, liệu có cũng cảm thấy vui mừng hay không.
“Mặc kệ đi đâu, đi bao xa, vòng tay của mẹ luôn là nơi trú ẩn bí mật mà các con có thể nương náu bất cứ lúc nào. Khi các con trưởng thành, vòng tay của các con cũng sẽ là căn cứ bí mật khiến người khác cảm thấy an tâm.”
Thật lâu trước đây, trong một đêm ngắm sao trong lều trại, mẹ từng nói với hắn như vậy.
Mà bấy giờ, khi mẹ và em trai đã đi xa, hắn lại một lần nữa bước vào lều trại, nơi đầy ắp những kỷ niệm thơ ấu — nơi hắn từng trốn tránh rất lâu, trốn tránh những ký ức hạnh phúc vẫn còn sống động trong trí nhớ.
So với nỗi đau, điều tồi tệ hơn chính là sự thống khổ khi hạnh phúc đột ngột tan biến.
Chính vì vậy, Thịnh Bạc Viễn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày này, ngày hắn tìm lại dũng khí trở về nơi đây và ôm lấy hạnh phúc mới.
“Anh luôn nghĩ mình không xứng đáng được hạnh phúc, càng không có khả năng đem lại hạnh phúc cho người khác.” Hắn nhìn Trình Tụng Chân trong lồng ngực, từ từ thổ lộ, “Nhưng bây giờ anh cảm thấy, anh dường như cũng có thể làm em hạnh phúc. Chỉ cần em vẫn cần anh, anh cũng sẽ vì thế mà cảm thấy hạnh phúc.”
“Cảm ơn em vì đã yêu anh, cảm ơn em vì đã để anh yêu em.”
Ánh mắt hắn còn mềm mại hơn cả những đám mây bay trên bầu trời.
Trình Tụng Chân ngước đầu nhìn Thịnh Bạc Viễn chăm chú, hốc mắt hồng hồng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Yêu là dựa vào lẫn nhau, là cùng nhau tiến tới. Trong lòng Trình Tụng Chân cũng vô cùng biết ơn Thịnh Bạc Viễn.
Cậu ôm lấy khuôn mặt Thịnh Bạc Viễn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
“Em sẽ khiến anh hạnh phúc.” Trình Tụng Chân dùng ngôn ngữ ký hiệu nói.
Đó cũng là ước nguyện sinh nhật của cậu, không chỉ là ước nguyện, mà còn là một lời hứa.
Cậu nhắm mắt, hai tay đan vào nhau, lặng lẽ hứa với Thịnh Bạc Viễn trước thần linh chứng giám.
—— Quãng đời còn lại hy vọng có thể mang lại cho hắn thêm nhiều hạnh phúc, đây cũng là niềm hạnh phúc của cậu.