Ngự Hoàng

Chương 113




Vân Dương không đề cập tới chuyện cũ, y chưa từng nói tới cuộc sống sau khi rời khỏi quân doanh của y, cũng không nghĩ tới nhắc về thân phận đó, y đưa Ngôn Vô Trạm tới rừng sâu núi thẳm này, sống những ngày tháng không tranh với đời.

Mọi thứ bên ngoài cùng bọn họ cũng không liên quan, mỗi ngày Vân Dương đều ra khỏi nhà, hoặc là tìm thức ăn, hoặc là đi kiếm đồ cần trong nhà, đồ đạc trong nhà dần dần bắt đầu tăng lên, cũng từ từ có dáng vẻ của một ngôi nhà.

Lúc Vân Dương ở nhà, Ngôn Vô Trạm được tự do, hắn có thể tùy tiện đi bất cứ chỗ nào hắn muốn đi, nhưng điều kiện quan trọng là không được gặp nguy hiểm, cũng không được nghĩ tới bỏ trốn.

Đây là giới hạn của Vân Dương.

Một khi người kia động tâm tư này, y sẽ không tiếc trách mắng hắn.

Có điều hiện giờ cho dù Vân Dương bảo hắn quỳ, Ngôn Vô Trạm cũng sẽ không chạy.

Có bài học trước đó, người kia không dám lại tùy tiện thử nghiệm, hắn chỉ có thể chờ cứu viện, cho dù trong lòng trăm ngàn không muốn, lại lòng như lửa đốt, hắn vẫn đàng hoàng ở bên cạnh Vân Dương.

Vân Dương cùng với những người hắn đã gặp qua khác nhau, Vân Dương chưa bao giờ chiều theo hắn, y đứng ở vị trí chỉ huy, hung bạo yêu cầu Ngôn Vô Trạm phối hợp y làm bất cứ chuyện gì.

Vừa xảy ra chuyện như vậy, Ngôn Vô Trạm vốn không muốn cùng Vân Dương có thêm giao tiếp, thế nhưng, hắn lại không có cách nào xem Vân Dương như không tồn tại.

Sự kiêu ngạo của hắn là từ lúc sinh ra đã có, cho dù nhắc nhở bản thân không nên đi trêu chọc Vân Dương, đối mặt với khiêu khích của y, người kia vẫn theo bản năng phản kháng .

Vân Dương luôn có thể chạm tới vảy ngược của hắn, khiến hắn không cách nào tiếp tục chịu nhục.

Vân Dương cũng có bản lĩnh khiến hắn không thể giống như trước, cùng y kéo dài chiến tranh lạnh.

Nam nhân sẽ vô thức bị Vân Dương dẫn dắt. . . . . .

Vân Dương xem những thứ này là trò vui, y vốn cũng không phải là một con mèo nhà ngoan ngoãn, mà là mèo hoang tràn đầy dã tính.

Y cũng chưa từng nghĩ tới việc thay đổi Ngôn Vô Trạm, y cần chính là nguyên bản người kia, nhưng điều kiện quan trọng là Vân Dương y nhất định phải ở bên cạnh hắn.

Hiểu được tính khí Vân Dương, thật ra bọn họ ở chung vẫn xem như vui vẻ.

Dù ở trong núi thẳm, cuộc sống của bọn họ cũng chưa từng khô khan, mỗi ngày đều có vô số mời gọi, thậm chí sẽ vì một chuyện cực nhỏ mà tranh cãi, thế giới của hai người cũng muôn màu muôn vẻ như vậy. . . . . .Vân Dương không cần hắn làm bất cứ chuyện gì, chỉ là có lúc sẽ lười biếng ngoắc ngoắc tay với hắn, hoặc là bảo hắn đốt thuốc, hoặc là ôm ấp một chút. . . . . .

Cảm giác đối với Vân Dương, từ tiếc nuối lúc đầu, đến oán giận sau khi gặp lại, lại tới nghi hoặc hiện giờ, tâm tình đã trải qua thăng trầm, đầu óc Ngôn Vô Trạm lập tức rõ ràng không ít. . . . . .

Người tỉnh táo, rất nhiều thứ không thấy được cũng có thể từ từ thấy rõ rồi.

Suy nghĩ của Vân Dương, hắn dường như hiểu được chút ít. . . . . .

Nhưng suy đoán này, người kia không thể tin được, hắn cảm thấy, có thể đây chỉ là hắn suy nghĩ quá nhiều mà thôi. . . . . .

Buổi tối đúng hẹn mà tới, Vân Dương tự mình làm xong thùng gỗ, tuy rằng thô ráp, nhưng dùng cũng rất thuận tiện, trước kia là Ngôn Vô Trạm hầu hạ y tắm rửa, mà hiện giờ, mỗi tối Vân Dương đều tắm cho người kia một lần. . . . . .

Hắn biết Ngôn Vô Trạm thích sạch sẽ, trên người một dơ một chút cũng không được.

Người kia tinh thần sảng khoái mặc quần áo, trong phòng có đèn dầu, cũng là do Vân Dương dùng mỡ động vật nấu ra một ít. Nhưng chút này còn thiếu nhiều, vì vậy không phải tình huống đặc biệt, bọn họ sẽ không đốt đèn, buổi tối đều trải qua trong bóng tối.

Ngày dần dần trôi qua, nhưng còn cách thời gian nghỉ ngơi thật sự một quãng thời gian rất dài, trong thời gian này, bọn họ thỉnh thoảng sẽ nằm trên giường nói chuyện phiếm, có lúc Vân Dương còn sẽ kéo hắn ra ngoài ngắm sao trời, loại chuyện này trước đây ở trong mắt Ngôn Vô Trạm khá nhàm chán, trong những tháng ngày đột nhiên rỗi rãnh, cũng coi như là một thú tiêu khiển thật tốt. . . . . .

Vân Dương xuất thân võ tướng, nhưng cũng tài trí hơn người, thơ từ ca phú mọi thứ đều tinh thông, đến lúc hứng thú, bọn họ còn có thể đối đáp vài câu, hoặc là ở khoảng trống trước nhà qua lại hai chiêu. . . . . .

Bất kể là văn hay võ, Vân Dương đều ưu tú như nhau, việc này làm hắn nhớ tới Tương Vương trong lời Bắc Thần kể. . . . . .

Văn có thể nhấc bút an thiên hạ, võ có thể lên ngựa định càn khôn.

Nhưng người đàn ông chói mắt này lại là. . . . . .

Người kia đang nghĩ ngợi, Vân Dương bên kia đẩy cửa tiến vào, đêm nay hắn dường như không có ý định cùng người kia đi ra ngoài, vừa đóng cửa lại, y liền bắt đầu cởi lỏng thắt lưng.

Sau đó người kia không chút bất ngờ bị y kéo vào chăn.

"Cái này, đêm nay có thể đừng như vậy được hay không. . . . . ." Từ trong chăn lộ ra nửa gương mặt mang vẻ thương lượng, hai người nằm mặt đối mặt, có vẻ thân mật lại tự nhiên, không ngờ tới dưới chăn, tay đều xoắn lại cùng một chỗ.

Ngôn Vô Trạm cầm lấy cổ tay Vân Dương, không cho y tiếp tục.

"Đừng thế nào?" Vân Dương theo kẽ hở chăn nhìn tới, đầu y cũng không nhấc, thuận miệng liền hỏi, trong phòng rất tối, y chỉ có thể nhìn thấy tình hình đại khái, có điều việc này không ảnh hưởng, thứ y muốn nhìn vẫn có thể thấy."Yên tĩnh ngủ không được sao?" Ngôn Vô Trạm gần như năn nỉ nói.

"Có buổi tối nào không phải yên tĩnh ngủ?" Vân Dương nhíu mày, nghi ngờ nhìn người kia.

"Không phải, ta là nói. . . . . ." Người kia vẻ mặt lúng túng, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là ấp a ấp úng nói ra, "Chính là ngươi mặc quần áo ngủ, tại sao không cho ta mặc. . . . . ."

Nói tới đây, mặt Ngôn Vô Trạm không tự chủ được nóng lên, hắn mỗi tối đều bị Vân Dương lột sạch sẽ, y không cho hắn mặc quần áo.

"Ý của ngươi là, muốn ta để trần cùng ngươi?" Vân Dương hỏi, sau đó hiểu ý gật đầu, ra vẻ muốn cởi áo lót của mình.

Cái này còn không bằng mặc vào!

Cái tay vốn ngăn cản y cởi quần áo mình, ngược lại nắm lấy Vân Dương, nếu có thể, Ngôn Vô Trạm cũng muốn khóc rồi. Bởi vì Vân Dương vô cùng tự nhiên mà bóp méo suy nghĩ của hắn: "Ta không phải ý này."

"Vậy ngươi có ý gì." Vân Dương bất mãn nhíu mày lại.

Ngôn Vô Trạm khóc không ra nước mắt, hắn thống khổ che mặt, chờ lúc thả tay ra, hắn hướng về phía Vân Dương miễn cưỡng làm ra vẻ tươi cười, rất tốt, hắn bỏ cuộc rồi.

Vân Dương ngươi lợi hại.

"Ta là nói, bản thân ta để trần, tốt vô cùng, lại mát mẻ. . . . . ."

Lời người kia, suýt chút nữa khiến Vân Dương bật cười, y hướng về phía hắn hất cằm, ra hiệu hắn có thể cởi. . . . . .

Trăm ngàn không muốn, người kia vẫn đành chậm rề rề đem chính mình lột sạch sành sanh, cho dù che kín chăn, cảm giác cả người mát lạnh vẫn khiến hắn rất không quen, hắn theo bản năng nhích lại gần phía Vân Dương. . . . . .

Vân Dương cũng vô cùng tự nhiên ôm eo hắn.

Da dẻ Ngôn Vô Trạm rất tốt, dù cho bắt lấy nơi nào đều có cảm giác như nhau, chỉ cần chạm tới, sẽ không muốn buông ra. . . . . . như là có gì đó hấp dẫn.

Cái tay ở trên lưng hắn tùy ý dạo chơi, rất nhanh liền mò tới phía trước người kia, Vân Dương dùng ngón cái khảy thứ nhô lên phía trước mặt hắn, tình cờ còn tùy tiện xoa lên hai cái, hoặc là nhấc lên. . . . . .

Vân Dương đã quen sờ hắn.

Ngôn Vô Trạm nắm lấy cánh tay Vân Dương, dưới sự trêu đùa của y, eo liền vô thức lùi về phía sau, không bao lâu, mông hắn liền đụng lên tường, mà Vân Dương cũng dán tới. . . . . .

Khoảng cách giữa bọn họ chẳng những không kéo dài, trái lại đang rút ngắn.

"Chạm vào liền cứng. . . . . ." Vân Dương vẫn đang đùa giỡn chỗ kia, dưới sự đụng chạm của y, chỗ kia đã sung huyết nở lớn như viên sỏi.

Lần này lại dùng ngón tay khiêu khích, thứ kia ưỡn lên lay động qua lại, "Ngươi có phát hiện không, chỗ này của người so với đàn ông bình thường lớn hơn. . . . . ."

Ngôn Vô Trạm không lên tiếng, cố sức điều chỉnh hơi thở của hắn, Vân Dương làm cho hắn rất có cảm giác, cảm giác ngứa ngáy này rất nhanh khiến những chỗ khác trên người cũng có phản ứng theo. . . . . .

"Nghe nói đàn ông chỗ này lớn, đều rất khát khao. . . . . ." Vân Dương vừa nói, lại sờ về phía còn lại, bên này y còn không chưa động tới, cũng đã dựng lên cứng rắn, "Ta thấy lời này một chút cũng không giả. . . . . ."

"Xiiiii ——" Vân Dương nói xong, đột nhiên chọc hắn một cái, Ngôn Vô Trạm bị hắn làm cho đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, thứ bên dưới  lại càng run run rẩy rẩy mà có hơi cứng. . . . . .

"Ngôn Vô Trạm, ngươi đời này không thể sống thiếu đàn ông." Vân Dương dùng đầu gối đẩy chỗ kia của hắn, cọ sát lên xuống, mãi đến lúc nơi đó càng ngày càng cứng, một cột chống trời, "Ngươi vẫn có thể ôm ấp phụ nữ, thế nhưng phụ nữ đã không thể nào cho ngươi cảm giác mà người muốn đó, các nàng không thỏa mãn được ngươi."

Ngôn Vô Trạm không muốn thừa nhận lời của Vân Dương, nhưng theo số lần vui vẻ, Ngôn Vô Trạm phát hiện thân thể hắn đối với đàn ông càng ngày càng thích ứng, cũng càng ngày càng yêu thích. . . . . .

Trước đây mò trước ngực hắn, hắn cảm giác gì cũng không có, nhưng hiện giờ, Vân Dương chỉ chạm vào mấy lần, bên dưới hắn liền thành dáng vẻ kia rồi. . . . . .

Phía trước cứng rồi, phía sau lại cũng ngứa ngáy, nhột nhạt. . . . . . đang khát vọng được người khác đụng chạm. . . . . .

"Muốn được người khác làm sao?" Vân Dương vuốt gương mặt nóng bừng của người kia, ngón trỏ nâng cằm hắn lên, ở trong bóng tối, ánh mắt hai người dính liền, "Ngôn Vô Trạm, muốn được ta làm sao?"

Ngôn Vô Trạm nghiêng đầu đi, nhưng rất nhanh lại bị Vân Dương nâng lên, y ép hắn nhìn y, thời điểm như thế này, y vĩnh viễn không cho Ngôn Vô Trạm né tránh.

"Trả lời ta, có muốn ta đi vào bên trong hay không, giúp ngươi gãi ngứa, giúp ngươi giải tỏa khát khao. . . . . ."

Đầu gối Vân Dương đẩy hắn, theo động tác của y, chăn tuột xuống vai người kia một chút, thân thể hắn lộ ra, ánh mắt Vân Dương cũng dời xuống theo. . . . . .

"Có muốn hay không, để ta đem chỗ đó của ngươi hoàn toàn mở rộng, đem bên trong lấp đầy. . . . . . Có muốn hay không, lại nếm thử khoái cảm thất thần kia, cảm giác khiến ngươi ngay cả liêm sỉ đều quên đi kia. . . . . ."

Chăn trượt tới ngang thắt lưng hai người, Vân Dương nhìn thứ giương cao của người kia, ngược lại y nâng người kia lên, y để hắn đứng trên giường, mà chính y, thì lại quỳ gối giữa hai chân hắn. . . . . .

"Ngôn Vô Trạm, ngươi nói muốn, ta liền khiến ngươi thoải mái."

Ngôn Vô Trạm từng nghĩ tới để Vân Dương cúi đầu xưng thần, thế nhưng không nghĩ tới, lần đầu tiên hắn từ trên cao nhìn Vân Dương quỳ trên mặt đất lại là vào thời điểm này. . . . . .

Đón lấy ánh mắt dù là quỳ lạy cũng không thấp hèn này của Vân Dương, ý chí Ngôn Vô Trạm trong thoáng chốc tan rã, dưới mệnh lệnh gần như mê hoặc của y, người kia gật đầu. . . . . .

"Muốn. . . . . ."

[Mục đích của Vân Dương rốt cuộc là gì đây. . . . . . ]