Ngự Hoàng

Chương 111




Cùng Vân Dương đi đường nhiều ngày như vậy, một bóng động vật nguy hiểm cũng không thấy, hôm nay bọn họ vừa mới chia tay, Ngôn Vô Trạm lại gặp được sói...

Hắn nên nói là Vân Dương sát khí quá nặng, ngay cả thú hoang cũng không dám tới gần, hay là nói hắn vô cùng không may...

Có điều may là chỉ có một con.

Thế nhưng sói là loài thú hoang sống theo bầy đàn, không khéo hắn sẽ gặp phải cả bầy sói.

Ngôn Vô Trạm nắm đoản đao, cảnh giác nhìn súc sinh kia, con sói kia cũng không tru lên, dường như không có ý định gọi thêm đồng bọn...

Như vậy thật tốt.

Một con sói đối với Ngôn Vô Trạm mà nói, không tính là gì.

Con súc sinh này so với sói cùng loại lớn hơn nhiều, thể hình gần như xấp xỉ người kia.

Ngôn Vô Trạm không chút cử động nhìn nó, hắn không chạy trối chết, càng không lộ ra ý khiếp sợ, đối mặt với thú hoang hung mãnh, khí thế của Ngôn Vô Trạm vẫn như trước không giảm.

Loài sói đối với nguy hiểm có thể thấy rõ là trời sinh mẫn cảm, người trước mặt khiến nó mơ hồ cảm thấy nguy hiểm, con ngươi u ám nhìn chằm chằm đoản đao trong tay người kia, con sói kia dường như đang cân nhắc có nên tấn công hay không...

Hai bên giằng co, không chút nhượng bộ, thời gian dường như dừng lại, không chút tiếng động, cũng không có biến hóa, ngay cả gió cũng dừng thổi...

Sau một lát, cái đầu ngẩng cao của con sói đột nhiên rũ xuống, nanh vuốt cũng một lần nữa ẩn giấu đi, bộ dáng kia từ thú hoang biến thành chó nhà dễ bảo...

Con sói xoay người, dường như bỏ qua lần đi săn này, nhưng ngay trong nháy mắt khi nó xoay người, đầu sói to lớn vừa chuyển, lại như tia chớp nhào tới...

Mọi thứ vừa rồi chỉ là biểu hiện giả dối dụ địch mà thôi.

Ngôn Vô Trạm cũng không phớt lờ, hắn nhanh chóng nghiêng người, đoản đao hướng về phía cổ sói cắm xuống.

Con sói này khá giảo hoạt, nó không trực tiếp cắn vào cổ người kia, mà một chân chụp lên mu bàn tay của người kia. Giống như là bị một cây búa nện mạnh một cái, cổ tay người kia mềm nhũn, đoản đao thiếu chút nữa đã bị đánh bay đi...

Trên mu bàn tay để lại dấu vết nhìn mà kinh hãi, cùng lúc đó, con sói mở rộng cái miệng có thể nói là to như chậu máu...

Răng nanh sắc bén, đầu lưỡi đỏ thắm, mùi hôi và hơi nóng đập vào mặt, cảm giác kia khiến người khác nhịn không được muốn nôn...

Ngôn Vô Trạm vội vã cúi người, tránh thoát một đòn trí mạng này, con sói buông lỏng rơi xuống đất, chân trước làm trụ, chân sau tại chỗ vừa chuyển lại liền nhanh nhẹn quay lại...Mùi máu tươi khiến nó càng thêm hưng phấn, hơi thở trực tiếp phun ra từ trong mũi, trong cổ họng còn phát ra tiếng gầm gừ...

Con sói rất nhanh triển khai lần tập kích thứ hai.

Nó khéo léo tránh né đoản đao của người kia, trực tiếp tấn công vị trí yếu hại, sức lực con sói so với con người lớn hơn rất nhiều, tuy rằng thể hình khổng lồ, nhưng động tác cũng khá linh hoạt, vài lần giao tranh, Ngôn Vô Trạm thật sự không thể chiếm được một chút lợi thế...

Một lần sơ sẩy, đoản đao của hắn thành công bị con sói đánh rớt.

Hắn không cơ hội nhặt lên, con sói lại nhào tới, Ngôn Vô Trạm nhắm đúng phương hướng, lúc này hắn không né tránh, mà cùng con sói mặt đối mặt...

Ngay lúc móng vuốt sắc bén kia muốn chạm vào cổ họng hắn, Ngôn Vô Trạm đột nhiên nghiêng người, chân tập trung sức lực chợt ra đòn, lần này Ngôn Vô Trạm đá vừa mạnh vừa chuẩn, hắn rõ ràng cảm nhận được chỗ da lông bị xương đùi đụng vào đều lõm xuống, khớp xương bên trong phát ra tiếng vang lanh lảnh...

Con sói kêu rên một tiếng, thân thể to lớn đụng vào thân cây bên cạnh, nặng nề rơi xuống đất, có điều nó chỉ tránh một cái liền bò dậy...

Người kia nhìn cạnh sườn của nó, khẽ nhếch khóe miệng, ngay lúc con sói nhìn lại lần nữa, đòn tấn công đồng dạng đá một bên khác trên thân thể hơi nghiêng của con sói...

Sau đó người kia nhặt lên đoản đao trên đất.

"Súc sinh, chưa ai dạy ngươi, không nên quá kiêu ngạo sao? Không phải chỉ cây đao này mới có thể lấy mạng của ngươi."

Con sói chống đỡ thân thể đứng lên, con ngươi u ám vẫn mang tia sáng không chịu thua đầy nguy hiểm, Ngôn Vô Trạm thích ánh mắt này, có điều, người thắng làm vua.

Hắn vung lên một chân, trực tiếp đá gảy cổ con sói, hắn rất nhân từ, cho nó một sự thoải mái.

Người kia ngồi xổm bên cạnh thi thể con sói, hắn dùng đoản đao đâm xuống, sau đó âm thầm thở ra, khó khăn hạ được con mồi, thế nhưng con súc sinh này không có cách nào cho vào bụng.

Ngôn Vô Trạm không biết phải làm thịt sói ra sao.

Nếu Vân Dương ở đây, đừng nói là thịt sói, cho dù là một tấm áo da, y cũng làm được.

Tuy rằng cảm thấy đáng tiếc, người kia vẫn đành bỏ qua việc mổ bụng con sói này, hắn ngược lại đi tìm con mồi khác, hắn rất may mắn, không lâu sau, hắn chộp được một con gà rừng.

Thứ này hắn thấy Vân Dương làm rất nhiều lần, nên cũng biết xử lý, hắn nhổ xong lông, móc nội tạng ra, bắt đầu nướng, có điều nhìn người khác làm là một chuyện, tự mình ra tay lại là một chuyện khác, con gà này của Ngôn Vô Trạm không phải khét thì là chưa chín...

Ăn xong bữa này, mùi vị gì đó, hắn cố hết sức bỏ qua, có điều cái bụng lại cũng thật sự no rồi, hắn cơm nước xong không bao lâu, trời rất nhanh thì tối xuống.

Hắn tìm một cái cây thích hợp trèo lên, không có Vân Dương gác đêm, giấc ngủ này của hắn cũng không yên ổn lắm, có điều không bao lâu, là hắn có thể ra khỏi cánh rừng này rồi.Ngôn Vô Trạm hăng hái dâng trào.

Có điều tâm tình tốt của hắn sau mấy canh giờ liền tuyên bố hoàn toàn kết thúc rồi.

Giấc ngủ của Ngôn Vô Trạm rất nông, xung quanh vừa có gió thổi cỏ lay hắn sẽ lập tức tỉnh. Hắn đang ngủ lại cảm thấy một bóng đen xẹt qua trước mắt, động tĩnh bất thường khiến hắn trực tiếp liền ngồi dậy...

Hắn sờ tìm đoản đao bên hông, thế nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, đao không thấy đâu nữa...

Trong lòng người kia lộp bộp một tiếng, nhìn xa trong đêm, cành cây phát ra tiếng động khe khẽ, người kia nhanh chóng nhìn về hướng phát ra tiếng động, nhưng ngoại trừ ánh trăng đầu hạ loang lổ và cành cây hơi lay động, Ngôn Vô Trạm không thấy gì cả...

Hắn nghi ngờ xoay đầu lại, chỗ vừa xoay qua trước đó còn trống trãi không có thứ gì, lúc này trước mặt chợt xuất hiện một thứ. Hơi thở người kia chậm lại, mặt liền trực tiếp tái mét...

Hắn không nhìn thấy thú hoang hung mãnh, nhưng lại thấy được một đôi chân thon dài...

Người kia không tiếp tục nhìn lên, trực tiếp liền xoay người xuống cây, ngay cả túi đồ cũng không kịp lấy, hắn quay đầu bỏ chạy...

Cành cây sau lưng không ngừng ma sát, âm thanh kia cách hắn ngày càng gần, trong đầu Ngôn Vô Trạm trống rỗng, thứ duy nhất biết đến, chính là mau chạy khỏi nơi này...

Người kia giữa cánh rừng đen kịch xuyên qua thật nhanh, đường đi thường ngày đi đều có chút cố sức, hôm nay lại như giẫm trên đất bằng, hắn cho rằng đây là trời xanh thương xót, thế nhưng không bao lâu, Ngôn Vô Trạm lại một lần nữa thất vọng...

Một hòn đá lớn chừng quả đấm lướt qua cây cối, trực tiếp đánh vào khủy chân người kia, Ngôn Vô Trạm lảo đảo một cái, lập tức liền quỳ xuống...

Hắn không kịp kinh hô, ôm đầu gối cắn một cái, mồ hôi lạnh trong nháy mắt trượt xuống, xương hắn hình như đã bị đánh gãy rồi...

Không bao lâu, Vân Dương đi tới trước mặt hắn.

Màu sắc trên mặt y thật sự là so vớibóng tối xung quanh còn đậm hơn...

Ánh mắt âm lạnh khiến Ngôn Vô Trạm theo bản năng rùng mình một cái.

Sau đó, Vân Dương lại một lần nữa tát hắn.

Một tát này khiến Ngôn Vô Trạm trực tiếp liền nằm úp sấp lên mặt đất, nhưng đau đớn trên mặt không bằng đầu gối, Ngôn Vô Trạm ôm đầu gối, ngay cả sức lực bò dậy cũng không có...

Vân Dương mặt âm trầm, nhưng lại không ra tay nữa, mặc kệ nam nhân đau đến chết đi sống lại, y trực tiếp vác hắn lên vai...

Ngôn Vô Trạm đau muốn ngất đi, nhưng đến cuối cùng lại vì đau đớn mà tỉnh táo lại, cứ như vậy tới lui rất nhiều lần, ngay lúc người kia kiệt sức, hắn bị Vân Dương ném vào trong nước...

Nhiệt độ lạnh lẽo khiến người kia theo bản năng nhảy dựng lên, nhưng đầu gối đau đớn lại khiến hắn ngã lại vào trong nước, hắn uống đầy mấy ngụm nước lạnh như băng, lạnh từ trong ra ngoài khiến bờ môi hắn trong nháy mắt trắng bệch, cả người liền run run ở trong nước...

Quần áo của hắn chẳng biết từ lúc nào bị Vân Dương cởi sạch, hắn chính là thân thể trần truồng bị dòng nước va đập, kéo dài thêm nữa, hắn sẽ chết...

Ý niệm muốn sống chống đỡ người kia, khiến hắn ở trong đau khổ kịch liệt rẽ nước, hướng bên bờ bò lên, động tác của hắn rất chậm, cũng rất cố sức, mỗi một lần dường như đều muốn khóc ra máu, thế nhưng Ngôn Vô Trạm vẫn làm được rồi...

Nửa người trên rời khỏi nước lạnh như băng, thân thể cường tráng đang run bần bật, hắn tóm lấy tảng đá bên bờ nước, ở trước mặt cách hắn không xa có một đôi giày...

Ngôn Vô Trạm rất muốn khóc, gào thét tê tâm liệt phế một phen.

Thế nhưng Vân Dương ngay cả cơ hội khóc cũng không cho hắn. Y túm lấy tóc của hắn, trực tiếp kéo hắn ra khỏi mặt nước, sau đó không biết y cầm thứ gì, thô bạo lau lên người người kia...

Nhiệt độ lòng bàn tay Vân Dương khiến người kia nhận được một chút thoải mái, thế nhưng những thứ này còn thiếu rất nhiều, hắn không biết Vân Dương đang chơi đùa gì, nhưng lại nghe thấy được một chút mùi quái lạ.

Hắn lạnh, chân cũng đau, ngoại trừ bị đùa giỡn giày vò, hắn ngay cả sức lực chớp mắt cũng không có...

Vân Dương lau xong, khắp người hắn đều là mùi kỳ quái, hắn không có cơ hội nhận biết, Vân Dương gói người kia vào trong chăn mỏng, dùng dây thừng trói từ trên xuống dưới, lại xem người kia như thân cây vác lên vai, không nói được một lời quay trở về.

Trong sự lắc lư trên vai Vân Dương, người kia dần dần mất đi ý thức, trong thời gian này hắn tỉnh lại mấy lần, lại bất tỉnh mấy lần, bọn họ đi bao lâu, hắn cơ bản không biết, đợi đến lúc rời khỏi chăn, Ngôn Vô Trạm phát hiện, hắn đã về lại căn nhà ban đầu...

Đợi hắn chính là Vân Dương hoàn toàn bùng nổ.

.............

[Vân Dương nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng -. -]

.............