Chương này có H nhẹ nhàng nghen bà con~~
Theo từng chữ Tạ Vụ Hành nói, mắt Vụ Nguyệt lại càng ướt hơn, nàng trợn trừng như không dám tin vào tai mình. Nàng như mắc kẹt trong hơi thở của Tạ Vụ Hành, mùi rượu thoang thoảng, ánh nến đằng xa làm tiểu công chúa choáng váng.
Nhất định là nàng nghe nhầm rồi.
"Tạ Vụ Hành..." Vụ Nguyệt bất lực kêu lên, ngoài gọi tên hắn nàng cũng không nói được gì nữa.
Tạ Vụ Hành từ đầu đến cuối cũng không ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt của hắn vẫn rơi ở đó, nơi đó Vụ Nguyệt còn chưa từng tự mình nhìn qua bao giờ, sao có thể để hắn xem.
Cảm giác xấu hổ trước nay chưa từng có khiến cả người nàng như chìm trong hỗn độn, mặc dù vẫn còn cách một lớp quần áo, nhưng Vụ Nguyệt vẫn cảm nhận được rõ ràng tầm mắt của hắn làm người nàng nóng lên.
Cảm giác khô nóng kia đi dọc theo thân thể nàng, hướng vào chỗ sâu nhất, thân thể yếu ớt của Vụ Nguyệt run lên, nàng chưa bao giờ cảm thấy như thế này.
Trong mắt Tạ Vụ Hành tràn đầy tơ máu, bàn tay nắm cổ chân nàng càng chặt hơn, mỗi một lần tiểu công chúa run rẩy hắn đều cảm nhận rất rõ, không ngừng kích thích thần kinh hắn, dược trong cơ thể cũng không yên lĩnh, hai bên kết hợp lại, hắn cảm giác như mình sắp thoát khỏi khống chế.
Chỉ cần một quyết định cuối cùng của hắn...
Tạ Vụ Hành thả dây buộc eo đang cầm trong tay ra, ngón tay dài lần mò vào dây buộc áo trong, lúc Vụ Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, hai mảnh vạt áo đã bị cởi ra, chỉ còn lại lớp yếm trong mỏng manh thiếu vải đến đáng thương, phần lớn da thịt nàng bại lộ trong không khí.
Trong mắt Tạ Vụ Hành nhuốm đầy dục vọng, mơ hồ đã khiến lý trí hắn siêu thoát, hắn cũng không áp chế nữa, thậm chí là mặc kệ.
Không có gì che chắn, hơi thở của hắn liền không kiêng nể gì quét qua da thịt mỏng manh của tiểu công chúa, thấm vào lục phủ ngũ tạng.
Vụ Nguyệt giống như là cảm nhận được, đôi hàng mi nàng run rẩy, trên người thấm mồ hôi dính nhớp, từ tuỷ sống cho đến đầu ngón chân nàng đều run rẩy, xấu hổ vô cùng, cảm giác này khiến tiểu công chúa bất giác thấy hoảng sợ. Trong đầu nàng không thể suy nghĩ được gì.
Cho đến khi Tạ Vụ Hành lướt qua hông nàng, nắm một phần váy lót ở eo, Vụ Nguyệt như bừng tỉnh từ trong mộng, nước mắt chảy xuống, "Không được... không được nhìn!"
Âm thanh run rẩy ngọt ngào quanh quẩn trong lòng hắn, Tạ Vụ Hành đè lưỡi, con ngươi đỏ quạch lộ ra vẻ sắc bén, làm gì có chuyện không được.
Nhưng bất luận dục vọng trong lòng hắn có kêu gào như nào, có thô bạo như nào đi chăng nữa, đứng trước nước mắt của Vụ Nguyệt vẫn phải ôn nhu.
Nhưng ôn nhu không có nghĩa là dừng lại.
"Công chúa không lo lắng... tương lai nó lớn quá... sẽ làm đau nàng à?" Tạ Vụ Hành áp chế, âm thanh bên tai nàng cực kì vô hại, bàn tay xiết eo nàng lại không hề thả lỏng.
Đầu óc Vụ Nguyệt giờ phút này đã mê loạn không thể suy nghĩ, nghe Tạ Vụ Hành nói đau, thì thật sự sợ hãi, nàng bất chợt nhớ lại thoại bản từng đọc, không những đau còn có thể chảy máu, khuôn mặt hồng hào bất giác trắng bệch vài phần.
Tạ Vụ Hành ngước mắt nhìn bình thuốc ở một bên, "Dược này cứ uống liên tục như vậy, vạn nhất quá liều, thì phải làm sao..."
Vụ Nguyệt nghe theo lời hắn mà tưởng tượng, trong mắt liền lộ ra vẻ sợ hãi, hai bàn tay nắm chặt, ngón tay thon gầy siết đến mức trắng bệch.
Nhưng nếu để hắn xem... Vụ Nguyệt chỉ nghĩ thôi liền thấy cả người khô nóng, nhíu mày cắn môi giãy dụa vạn phần.
Tạ Vụ Hành tới gần bên tai Vụ Nguyệt, cười nhạt, dùng lời nói dối để lừa gạt tiểu công chúa đơn thuần, "Nô tài chỉ có thể xem qua... mới biết chừng mực."
"Phải phù hợp mới được, có đúng không?" Âm thanh của hắn như được ngâm qua rượu, như gần như xa phun vào tai Vụ Nguyệt, nàng thoáng nghiêng đầu nhìn vào mắt hắn, đôi mắt Tạ Vụ Hành thấm nước, trên trán là từng tầng mồ hôi, dục vọng mê say mê hoặc lòng người.
Suy nghĩ của Vụ Nguyệt vốn đã hỗn loạn trở thành bị khống chế, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
Bên tai nàng hô hấp của hắn như trầm xuống, bàn tay nhanh chóng kéo váy ra, dây buộc có chút phức tạp, Tạ Vụ Hành lười cởi, hơi dùng sức, chất vải thượng hạng trong nháy mắt rách tan dưới bàn tay hắn.
Tiếng vải lụa bị xé rách vang lên khiến đầu quả tim Vụ Nguyệt cũng run rẩy theo, trong nháy mắt Tạ Vụ Hành cúi đầu, nàng hoảng hốt giơ tay che mắt hắn lại, âm thanh vỡ vụn đáng thương không chịu nổi: "Không được...không được!"
Tầm mắt bị ngăn trở, trước mắt Tạ Vụ Hành là một bàn tay nhỏ nhắn run rẩy không ngừng.
Đột nhiên bị cắt đứt, khí huyết cuồn cuộn ở yếu hầu cũng phải dừng lại, thanh âm Tạ Vụ Hành nặng nề: "Nô tài không nhìn, sao có thể biết được."
Vụ Nguyệt cũng mặc kệ Tạ Vụ Hành có nhìn được hay không, nàng ra sức lắc đầu, hai cái đùi trần truồng không có gì che chắn, nàng cố gắng khép chặt lại, chính nàng cũng không dám nhìn xuống, mi mắt treo đầy nước: "Ta... ta thẹn thùng."
"Tạ Vụ Hành!" Tiếng khóc nức nở tràn ra từ cổ họng, cũng không nói gì khác, chỉ gọi tên hắn.
Âm thanh nỉ non cạo qua đáy lòng hắn, một bên thương tiếc nàng một bên lại giục giã hắn hồ đồ một lần.
"Nô tài đáp ứng Công chúa sẽ không nhìn." Tạ Vụ Hành nói xong, Vụ Nguyệt liền cảm giác như được đặc xá, nhưng mà nháy mắt sau đó cả người nàng liền run lên.
Một tay hắn vốn đang nắm mắt cá chân nàng lại di chuyển theo bắp đùi nàng dần lên trên, bàn tay có lớp chai mỏng chậm rãi ma sát da thịt Vụ Nguyệt, nóng hổi thấm vào huyết mạch, da thịt tuyết trắng nhất thời đỏ lên, tươi đẹp ướt át.
Hắn du tẩu trên cơ thể nàng khiến Vụ Nguyệt không ngừng há miệng thở gấp hít từng hơi, đôi mắt ẩm ướt đình trệ, một màn này giống như trong giấc mộng xấu hổ kia, trong mộng, tay hắn cũng nắm lấy đùi nàng như vậy, ẩm ướt dinh dính, lại chặt chẽ quấn lấy.
Mộng cảnh hoá chân thật, thậm chí so với hư ảo cảm giác còn chân thật hơn, mãnh liệt hơn, nóng bỏng hơn gấp trăm ngàn lần, chỉ cần nghĩ đến việc tay hắn đang tuần tra nơi nào, Vụ Nguyệt lại run lên. Hơi nước trong mắt tích tụ thành từng giọt, khó có thể chống đỡ được muốn đẩy hắn ra.
Tạ Vụ Hành như dự đoán trước được, giọng hắn khàn khàn: "Công chúa che kín một chút, nếu buông ra, nô tài sẽ thấy đấy."
Vụ Nguyệt đang định buông tay lại vội vàng giơ lên, che kín mắt hắn.
Tạ Vụ Hành vẫn đặt tay ở hõm chân nàng, ẩn ý không rõ mở miệng: "Công chúa không cho nô tài xem, vậy thì lấy tay đo."
Để hắn xem hay để hắn chạm vào, Vụ Nguyệt không biết nên chọn cái nào, cảm giác nóng hổi từ tay hắn vẫn đang truyền đi khắp toàn thân nàng, không chỉ khiến nàng không thể suy nghĩ mà nàng còn cảm thấy mình như cá nằm trên thớt, có chút khát.
Tạ Vụ Hành thay nàng quyết định: "Nếu Công chúa xấu hổ, thì cứ như vậy đi."
Cả người Vụ Nguyệt chìm trong sự hoảng hốt, suy nghĩ cũng bị Tạ Vụ Hành dẫn dắt, nghĩ một chút, so với bị hắn nhìn chăm chú, không nhìn thấy, có lẽ sẽ tốt hơn...
Nhưng nàng lại quên mất, Tạ Vụ Hành không nhìn thấy nhưng nàng lại có thể thấy, nàng nhìn thấy tay hắn hướng về phía trước, nhìn thấy trên trán hắn toàn mồ hôi, hầu kết nhấp nhô, bên gáy hắn cũng nổi đầy gân xanh, cho dù đã che mắt lại nhưng vẫn lộ ra dục vọng không thèm che giấu với nàng.
Vụ Nguyệt giống như bị hắn lây nhiễm, nàng đổ mồ hôi, váy áo dính sau lưng ngứa ngáy, hô hấp càng tốn sức hơn, nàng dứt khoát cũng nhắm mắt lại.
Xunh qaunh là bóng tối khiến các giác quan trở nên nhạy cảm hơn, mỗi khi nàng không chịu được nữa muốn đẩy tay hắn ra, Tạ Vụ Hành lại nói: "Công chúa che mắt kĩ một chút."
Vụ Nguyệt không dám buông tay, lặp đi lặp lại như thế cho đến khi hô hấp cũng không dám thở ra, suy nghĩ tán loạn đến mức quên cả hít thở, thiếu không khí khiến tim nàng đập càng lúc càng nhanh.
"Mở miệng." Thanh âm khàn khàn gõ vào thần trí mê ly của nàng, tiến vào trong tai nàng.
Hàng mi nàng run rẩy, lúc này mới nhớ ra, môi nàng mím chặt dần buông lỏng, bình ổn lại hô hấp.
Nhưng ngay giây phút cánh môi nàng tách ra, một hơi thở mạnh mẽ lại đập mạnh vào mặt nàng, môi răng bị Tạ Vụ Hành dùng lưỡi cạy ra.
Trong đầu Vụ Nguyệt trống rỗng, choáng váng hoa mắt khiến nàng không nghĩ được gì, đông thời hắn lại dùng lưỡi miêu tả hình dáng môi nàng, kích thích khiến tiểu công chúa lại rơi nước mắt.
Hơi thở của Tạ Vụ Hành trầm thấp doạ người, gân xanh ở thái dương thình thịch nảy lên, hắn biết tiểu công chúa rất mềm mại, nhưng lại không ngờ nàng mềm đến mức độ này, bao bọc lấy ngón tay hắn, run rẩy mút chặt làm cho cả người hắn cũng run lên.
Dục vọng trong người hắn giương nanh múa vuốt, liên tiếp kêu gào thúc giục cùng khuyến khích hắn.
Đến lúc này rồi còn chờ cái gì.
Nếu không phải nàng quá nhỏ hẹp, làm hắn không nhẫn tâm đưa tay thăm dò thêm, Tạ Vụ Hành hít một hơi thật sâu, điều động nội lực khống chế dược hiệu, nhưng có lẽ đã muộn. Hắn không thể khống chế như trong tưởng tượng, chặt khít như thế làm huyết mạch hắn như sôi trào.
Bên tai truyền đến tiếng tiểu công chúa nức nở, Tạ Vụ Hành tự nói với mình là đủ rồi, trong miệng lại dùng sức thêm, tay hắn bên dưới khẽ xoa nhẹ nhàng.
Tận đến khi nếm được vị mặn chát của nước mắt trong miệng mình, Tạ Vụ Hành mới khôi phục một chút thanh tỉnh, hắn buông môi nàng ra, khẽ mút lưỡi mềm rồi mới lùi lại.
Cuối cùng cũng có thể hô hấp, Vụ Nguyệt lại càng nức nở, tiếng khóc càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Tạ Vụ Hành định kéo bàn tay che mắt mình xuống.
Vụ Nguyệt một bên rơi lệ, một bên vội vàng níu hắn, một tay kéo áo bao bọc lấy mình: "Ngươi đo xong chưa!"
Vụ Nguyệt không muốn khóc nhưng nàng lại không nhịn được mà rơi lệ, hoàn toàn mất khống chế, nàng chưa từng trải qua cảm giác này, tra tấn nàng như muốn điên rồi, so với trong mộng còn nghiêm trọng hơn, thậm chí nàng còn thấy sợ.
Vụ Nguyệt càng nghĩ nước mắt càng rơi nhiều hơn.
"Công chúa để nô tài nhìn đi." Tạ Vụ Hành còn nửa câu chưa nói hết, để hắn nhìn xem nàng khóc như thế nào.
Hắn nhẹ nhàng vân ve ngón tay ẩm ướt, xuân tình dụ hoặc hắn trầm luân.
Vụ Nguyệt sao có thể để hắn xem, nàng hơi cúi đầu nhìn xuống, liền thấy choáng váng, nhất là khi nhìn thấy nước trên tay Tạ Vụ Hành, nàng còn hoài nghi có phải hay không đã tiểu ra...
"Oa..." Vụ Nguyệt nhịn không được lại thút thít khóc.
Tạ Vụ Hành đành phải buông tha nàng, hắn áp chế khí huyết sôi trào, "Nô tài không nhìn, chỉ giúp Công chúa mặc quần áo, được không?"
"Mặc quần áo không phải sẽ thấy sao?" Vụ Nguyệt lắc đầu liên tục, "Ngươi đi ra ngoài!"
Nàng muốn thu thập đống bừa bộn này, không thì sao còn mặt mũi nhìn người khác.
"Muốn ta ra thì Công chúa cũng phải buông tay ra mới được." Tạ Vụ Hành nhẹ giọng dỗ dành nàng.
Cảm giác xấu hổ đã bao trùm lấy Vụ Nguyệt, nàng sợ buông tay ra thì Tạ Vụ Hành sẽ thấy dáng vẻ chật vật của mình, hai người liền cứ thế giằng co.
Mặc kệ hắn nói gì, tiểu công chúa vẫn cố chấp không buông ra, Tạ Vụ Hành không làm gì được, chỉ có thế ôm ngang người nàng bế lên.
Một bàn tay nàng vẫn ở trên mắt Tạ Vụ Hành, chỉ có thể dùng bàn tay còn lại nắm chặt vạt áo của hắn, hoảng hốt hỏi: "Ngươi muốn làm gì?!"
Hô hấp Tạ Vụ Hành vẫn rối loạn, không đáp, dựa vào kí ức, từng bước ôm Vụ Nguyệt đi sang một bên, đi được vài bước mới dừng lại nói: "Tắt nến."
Vụ Nguyệt suy nghĩ chậm chạp, không hiểu hành động của hắn.
Tạ Vụ Hành giải thích: "Tắt nến đi, nô tài sẽ không nhìn thấy nữa."
Vụ Nguyệt cảm thấy có lý, liền quay qua thổi tắt nến.
Tạ Vụ Hành lại ôm nàng sang một bên khác, đợi cho đến khi toàn bộ nến trong phòng đều bị thổi tắt, căn phòng hoàn toàn tối đi, "Công chúa buông tay được rồi, hiện tại nô tài không nhìn thấy gì cả..."
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Đôi mắt Vụ Nguyệt còn chưa kịp thích ứng với bóng tối, ngoại trừ một mảnh đen đặc, nàng không nhìn thấy gì khác cả, trong lòng bất giác lại thấy an toàn hơn.
Ngón tay khẽ động, rời khỏi mắt Tạ Vụ Hành.
Mà Tạ Vụ Hành bởi vì vẫn luôn bị che mắt, một chút ánh trăng mỏng manh hắt vào phòng đối với hắn hữu dụng như ánh mặt trời, chiếu lên người trong ngực một vầng hào quang sáng trong.
Hắn cúi đầu nhìn, đôi mắt tiểu công chúa ướt sũng đến đáng thương, nước mắt chưa khô còn đọng trên mặt, cánh mũi khẽ hít thở, môi nàng bị hắn ma sát hồng hào dị thường, đỉnh môi cũng sưng lên, mới hôn một chút đã yếu ớt như vậy.
Miệng nhỏ bên dưới còn mềm mại yêu kiều hơn, chẳng phải sẽ còn đáng thương hơn sao. Ánh mắt Tạ Vụ Hành đen tối, chỉ một suy nghĩ thôi cũng có thể dễ dàng thổi đan điền của hứn nóng lên.
Mắt hắn quét xuống dưới, áo váy nhăn nhúm bao bọc thân thể lung linh của tiểu công chúa càng làm lộ dáng vẻ nhỏ xinh của nàng, phàm là phần da thịt nào chưa bị che khuất đều đỏ ửng, giống như quả đào mọng đã chín, bất cứ lúc nào lớp vỏ cũng có thể nứt ra, ứa ra thứ nước quả thơm ngọt.
Tạ Vụ Hành vân vê ngón tay đã khô, ai nói không phải đâu.
Ánh trăng lành lạnh chiếu xuống, ánh mắt hắn đục ngầu tìm tòi, chỉ tiếc tiểu công chúa dù còn run rẩy nhưng lại khép chân rất chặt, hoàn toàn không cho hắn cơ hội được nhìn lén.
"Chàng đặt ta xuống." Vụ Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở.
Hiện tại nàng cảm thấy cả người căng chặt không thoải mái, không chỉ vì mồ hôi dính nhớp trên lưng, mà chỉ cần hơi khẽ động chân liền sẽ cọ vào phần ẩm ướt kia, khiến nước mắt trong mắt lại càng dày đặc.
Tạ Vụ Hành ôm nàng đến trước giường, thân thể vừa chạm xuống nệm mềm, Vụ Nguyệt vội vàng dùng cả tay cả chân thoát khỏi lồng ngực hắn.
Khi mảnh quần áo cuối cùng rời khỏi tay hắn, hơi thở từ Vụ Nguyệt hoàn toàn thoát ly, dục vọng miễn cưỡng áp xuống được trong lòng Tạ Vụ Hành lại bốc lên, thiếu chút nữa mất khống chế muốn bắt người lại.
Trong bóng tối, Vụ Nguyệt hoảng hốt vơ lấy quần áo, tận lực che chắn thân mình, xong xuôi mới nói: "Ta muốn tắm rửa, chàng ra ngoài để Tâm Đàn vào."
Tạ Vụ Hành dựa lưng vào cột giường, hắn nhắm mắt dùng thanh âm vững vàng nói: "Bộ dạng này của Công chúa, không sợ Tâm Đàn nhìn ra manh mối à?"
Vụ Nguyệt quẫn bách nhíu chặt mày, đang nghĩ không biết nên làm gì mới tốt, liền nghe thấy Tạ Vụ Hành mở miệng: "Công chúa lau qua trước đi, mặc lại quần áo vào."
Vụ Nguyệt cuối cùng cũng thích ứng với bóng tối nhưng lại như cũ không nhìn rõ, chỉ đại khái có thể thấy Trường Hàn cung đang đưa cho nàng cái gì đó.
Nàng dùng đầu ngón tay thăm dò, chốc lát bắt được một thứ, khăn tay.
Khăn tay này là vật hắn mang bên người, bên trên vẫn còn độ ấm cơ thể, không nóng nhưng lại khiến đầu ngón tay Vụ Nguyệt run lên.
Dùng khăn này lau... Vụ Nguyệt siết chặt cái khăn, lông mi khẽ run, nước trong mắt thấm ra làm nàng đỏ bừng mặt.
Tạ Vụ Hành không cho nàng cơ hội do dự, "Đột nhiên tắt đèn, hạ nhân sẽ thấy kì quái, Công chúa tranh thủ đi, nô tài giúp Công chúa canh cửa."
Vụ Nguyệt nghe xong cũng không dám chần chừ, nhưng hơi tách đầu gối ra một chút lại hốt hoảng khép lại, nàng siết chặt cái khăn trong tay, trong mắt tràn đầy xấu hổ.
Tuy nàng biết Tạ Vụ Hành không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn cảm giác bị ánh mắt nóng rực của hắn khoá chặt lại, khiến toàn thân nàng khó có thể khống chế cảm giác khô nóng, hô hấp cũng đình trệ.
Nghĩ ngợi, Vụ Nguyệt quyết định xoay người lại.
Xoay lưng lại với Tạ Vụ Hành, nàng mới có thể thuận lợi hô hấp được một chút, nàng xấu hổ tách hai chân ra trong tư thế quỳ, một tay chống bên thân, một tay cầm khăn lau.
Khỗ nỗi tay với không tới, Vụ Nguyệt mím môi, vành mắt ẩm ướt, chậm rãi nâng eo lên, nửa người trên run rẩy nghiêng về phía trước.
Tạ Vụ Hành vẫn đứng dựa ở cột giường, đè nén cái lưỡi trong miệng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm tiểu công chúa đang quay lưng cong eo về phía hắn, hắn sắp điên rồi.
Tiểu công chúa xoay người chi bằng đừng xoay, toàn bộ người nàng không che đậy bại lộ trước mắt hắn, quần áo mỏng manh không có tác dụng che chắn, ngược lại phác hoạ rất rõ đường cong lả lướt của nàng, câu lấy ánh mắt người đối diện. Hắn chỉ cần tiến thêm một bước, nàng ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Hô hấp Tạ Vụ Hành nặng nhọc, hắn thật sự có chút hối hận, nếu hắn nói dương dược có hiệu lực, liệu tiểu công chúa dễ lừa như vậy có tin không.
"Sao Công chúa không hỏi xem, vừa rồi nô tài đo thế nào?" Tạ Vụ Hành thong thả vân vê ngón tay, cảm thụ cảm giác ẩm ướt còn sót lại.
Vụ Nguyệt bên này vừa dán khăn vào, nghe vậy liền run lên, cái khăn không quá mềm cọ qua khiến nàng ngứa, làm Vụ Nguyệt nhớ lại tay Tạ Vụ Hành, cảm giác tê dại dâng lên khiến Vụ Nguyệt suýt nữa không quỳ nổi nữa.
Nàng phản ứng chậm chạp, chớp động đôi mắt ẩm ướt, cuối cùng mới ngập ngừng nhả ra hai chữ: "Như thế nào?"
"Nhỏ." Tạ Vụ Hành nhấn rõ từng chữ một. "So với miệng bầu rượu, còn nhỏ hơn."
Nhỏ như vậy sao đủ để hắn rót đầy, Tạ Vụ Hành chậm rãi nâng tay, hắn áp bụng ngón tay giữa lên môi mình, nửa ngậm nửa liếm, mãi cho đến khi hương vị ngọt ngào ẩm ướt thuộc về riêng tiểu công chúa tan vào trong miệng, sự hung ác sắc bén trong lòng mới áp chế xuống được một chút.
Vụ Nguyệt khó hiểu không biết có phải hắn ghét bỏ mình không, vừa xấu hổ vừa giận dữ, nàng nhỏ thì sao chứ, hắn còn không có kìa.
Nàng nhắm mắt lau qua loa xong rầu rĩ đáp: "Được rồi."
Còn chưa xoay người, đã bị cánh tay từ đằng sau vòng đến chế trụ, nàng nhẹ nhàng ngã vào lồng ngực Tạ Vụ Hành: "Công chúa giận à?"
Tạ Vụ Hành khẽ cười dán vào bên tai nàng, giống như dỗ dành cùng an ủi: "Nô tài chưa nói hết, tuy nhỏ nhưng rất đáng yêu."
Vụ Nguyệt vốn đang hơi giận, một lát lại biến thành ngượng ngùng khó diễn tả bằng lời, vành tai nàng nóng lên, đoá hoa yêu kiều như cũng xấu hổ bất giác co lại.
Tạ Vụ Hành nghĩ đến điều gì đó, hô hấp trầm thấp, cố ý nói nhỏ: "Sẽ dần dần lớn lên."
Vụ Nguyệt còn tưởng hắn nói bản thân hắn, vì thế nhẹ nhàng gật đầu.
Ngoan ngoãn đến mức khiến người hắn nóng lên, thật muốn dùng răng nanh cắn nuốt vào bụng, cuối cùng vẫn thu hồi lại.
Hắn giơ tay lấy đi cái khăn trong tay Vụ Nguyệt, Vụ Nguyệt thấy hắn muốn lấy vội nắm chặt lại, cái khăn này đã bị nàng lau đến mức ẩm ướt.
"Nô tài chưa lau." Tạ Vụ Hành nói.
Vụ Nguyệt biết hắn nói cái gì, hai má nháy mắt đỏ lên, hai tay đang dùng sức nắm chặt thoáng chốc buông lỏng, Tạ Vụ Hành rút khăn đi.
"A..." Vụ Nguyệt vội vàng lên tiếng, tấm khăn đã bị Tạ Vụ Hành thu lại, nàng còn định nói gì đó, thì liền nghe thấy âm thanh Lan ma ma truyền từ ngoài vào.
Sợ tới mức tiểu công chúa im bặt, nếu ma ma vào nhìn thấy hai người như này... sắc mặt Vụ Nguyệt trắng bệch không dám nghĩ tiếp.
Lan ma ma đi đến cửa nhìn thấy trong phòng tối đen, kì quái hỏi Thuận Ý: "Công chúa không phải đã về rồi sao, sao trong phòng lại tối."