Tạ Vụ Hành thích nghe Vụ Nguyệt nói chuyện, thậm chí hắn không để ý nàng nói cái gì, chỉ cần âm thanh nhẹ nhàng ôn nhu ở bên tai, đã đủ để hắn hãm sâu vào, trong thân thể bất giác nảy sinh lửa nóng, cũng không hề thấy hiếm lạ, đứng trước mặt tiểu công chúa hắn chưa bao giờ có thể khống chế.
Chỉ là lần này, lời của tiểu công chúa thật sự kinh người, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hắn, làm hắn ngây ngẩn cả người.
Hắn mới xuất cung mấy ngày, ngay cả Phục Dương thuật cũng biết, nhưng mà dính lấy Hạ Lan Loan, thì cũng không có gì kì quái.
Nguyệt Di công chúa này, thật sự rất biết cách dạy hư tiểu công chúa của hắn.
Tạ Vụ Hành níu lưỡi im lặng không nói, nghĩ ngợi, dù muốn học hư cũng nên để hắn tự mình dạy nàng mới đúng.
Ánh mắt nhìn vẻ mặt vừa thành thật vừa thấp thỏm nhìn mình, Tạ Vụ Hành cố ý hỏi lại: "Thế nào là phục dương?"
Vụ Nguyệt không ngờ hắn không biết, nói một lần đã đủ khẩn trương, sao lại còn phải giải thích lại, nàng khó có thể mở miệng, trông miệng khô khốc, bất giác liếm môi.
Đôi mắt ướt át diễm lệ, kết hợp cùng bộ váy đỏ lộng lẫy trên thân cũng diễm lệ không kém, vẻ e lệ trong mắt càng làm nàng trở nên yêu kiều.
Lục phủ ngũ tạng của Tạ Vụ Hành nóng lên, so với trước đây lại càng trở nên hung hãn, cuồn cuộn dâng lên, hơn cả yêu thương, hắn nghĩ, phải khiến đôi mắt nàng ướt thêm chút nữa.
Trong lòng Vụ Nguyệt sắp xếp câu chữ một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng, Tạ Vụ Hành bỗng nhiên vươn tay về phía nàng.
Vụ Nguyệt không hiểu ý đưa tay cho hắn, ngay sau đó cả người liền bị một lực đạo kéo lại, nửa người nàng mất trọng tâm, lảo đảo ngã về phía trước.
Ngay lúc nàng nghĩ mình sẽ ngã sấp xuống thì eo bị Tạ Vụ Hành mạnh mẽ nâng lên, nhẹ nhàng xoay một vòng ngồi lên đùi hắn.
Dẫu biết hắn sẽ không làm mình ngã nhưng động tác bất thình lình xảy ra vẫn khiến Vụ Nguyệt hoảng sợ, vội ôm chặt cổ hắn, thân thể ở trên đùi hắn lung lay một lát mới ngồi vững lại.
Hương thơm mềm mại của tiểu công chúa tức khắc bao phủ lấy hắn, dọc theo ngũ giác thấm vào da thịt, đuôi mắt Tạ Vụ Hành khẽ nheo lại, so với trước đây đã không còn đủ thoả mãn hắn, hắn tham lam không biết đủ, chỉ thiếu một bước nữa thôi, dù có bắt nạt nàng bao nhiêu cũng không đủ.
Những vọng niệm trong đầu hắn kêu gào muốn thoát ly, hắn cảm nhận rất rõ ràng, thân thể của tiểu công chúa dán sát lại, nàng vì kinh hoảng mà hơi thở cũng gấp gáp hơn. Hắn cảm nhận rất rõ từng cử động nhỏ của nàng, đưa mắt xuống nhìn, thân thể nàng vì hô hấp mà phập phồng, nơi nào lồi, nơi nào lõm, đều hiện rất rõ trong mắt hắn.
Tạ Vụ Hành nặng nề thở ra một hơi: "Công chúa nói đi."
Cảm giác say nồng lôi cuốn nàng, từng chút quấn lấy Vụ Nguyệt, nàng không uống rượu mà cũng có cảm giác hơi say, gò má đỏ ửng, hô hấp cũng dần trở nên mất quy luật, những lời nói vốn đã chuẩn bị tốt kia, trong phút chốc lại quên mất.
Vụ Nguyệt ảo não cắn môi, nàng biết rõ cứ ở gần hắn là sẽ loạn, nàng níu chặt đầu ngón tay mình, cố gắng giữ bình tĩnh, phải nói cho xong.
"Phục dương chính là... chính là... ngươi có thể mọc ra... một lần nữa..." Vụ Nguyệt càng nói đầu càng cúi thấp, đôi mắt đong đầy nước khẽ chớp, từ vàng tai cho tới cổ đều đỏ đến mất tự nhiên.
Tạ Vụ Hành cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt hồng ẩm ướt của nàng, mãi cho đến khi tiểu công chúa thuần khiết dùng âm thanh vỡ vụn, thẹn thùng nỉ non ra hai chữ "dương v*t", sạch sẽ cùng mỹ dục kết hợp lại một chỗ tạo ra cực độ kích thích, ánh mắt Tạ Vụ Hành tối sầm.
Vụ Nguyệt cũng thấy thẹn thùng cực kì, vừa nói xong hai chữ kia, đầu lưỡi nàng cũng nóng lên, nàng nghĩ phải nhanh chóng kết thúc đề tài này, rối loạn nói: "Cứ như vậy... chúng ta sẽ không cần lo tương lai... chàng cũng không cần mạo hiểm đi tranh đấu nữa... không tốt... cứ như biểu tỷ nói... đổi cái thân phận khác... làm phò mã của ta..."
Tạ Vụ Hành biết tiểu công chúa rất biết cách nói khiến hắn động lòng, lúc trước thì nàng nói muốn bảo vệ hắn, bây giờ còn trù tính cả tương lai của bọn họ, nhưng trước mắt, hắn có chút cảm giác không thể chuyên chú,
Dục vọng mãnh liệt theo huyết mạch dao động toàn thân, tiến thẳng vào lý trí của hắn. Ý đồ xấu dâng cao mãnh liệt: "Cho nên, Công chúa vẫn chê nô tài là hoạn quan."
Nàng sao lại có thể nghĩ như vậy, Vụ Nguyệt muốn giải thích, thân thể lại cứng đờ.
Đôi mông nóng bỏng của Tạ Vụ Hành dán ở chỗ giao nhau giữa vành tai và cổ nàng, nửa ngậm nửa mút cảm thán: "Công chúa vẫn là sợ nô tài không có thứ đồ chơi kia, không thể giúp Công chúa nếm qua cảm giác Đôn Luân chi nhạc, nên mới một lòng một dạ muốn nô tài phục dương."
Hắn cố ý muốn xuyên tạc ý tứ của nàng, nói nàng không hề động lòng.
Cái gì Đôn Luân chi nhạc, cái gì một lòng một dạ, lời nói trắng trợn khiến cả người Vụ Nguyệt run lên, tiếng nói của hắn cố tình phả vào tai nàng, dẫn dắt suy nghĩ của nàng, khơi mào lại giấc mộng của nàng.
Vụ Nguyệt bất giác khép lại hai chân, trung tâm xúc cảm yếu ớt cách lớp quần lụa mong ma xát với phần đùi mạnh mẽ hữu lực của Tạ Vụ Hành khiến nàng cảm thấy kích thích khá thường, khiến nàng lại vội vàng thả lỏng.
Tạ Vụ Hành cảm thấy máu toàn thân như đang sôi trào.
"... Đương nhiên là không phải..."
Đôi mắt sũng nước của nàng nhìn hắn, trúc trắc muốn giải thích nhưng cũng chỉ được mấy chữ này, đầu nàng nóng lên không nghĩ được gì.
Toàn thân Tạ Vụ Hành rất nóng, váy hoa tầng tầng lớp lớp vậy mà cũng không ngăn được nhiệt lửa của hắn, xuyên thấu qua quần áo, ở trên làn da nàng tuần tra tới lui.
Hơi thở phun trên da thịt nàng cũng nóng, Vụ Nguyệt không nhịn được khẽ run, nàng sao có thể nói chuyện tiếp được đây.
Vụ Nguyệt không nhịn được cong eo, muốn lùi lại một chút.
"Cứ như vậy mà nói." Bàn tay to lớn của Tạ Vụ Hành chụp lại eo nàng, từ sống lưng dâng lên cảm giác tê dại, khiến tiểu công chúa không còn chút sức lực nào.
Vụ Nguyệt lại ngã vào lồng ngực hắn một lần nữa, đồng thời Tạ Vụ Hành cảm thấy không đúng, hắn quá xúc động.
Con ngươi trầm mặc khôi phục một chút sự thanh tỉnh, Tạ Vụ Hành cố gắng điều tức hơi thở, nếu không có nội lực, tà hoả trong huyết mạch của hắn căn bản không thể ép xuống.
Nếu nói là do rượu, hắn mặc dù có uống, nhưng không đến mức như vậy, chút rượu đó chưa đủ khống chế hắn.
Là dược.
Ánh mắt sắc bén ngưng tụ lại, hắn xác định trước khi vào Chiếu Nguyệt lâu không hề cảm thấy điều gì khác thường, huống hồ không ai có thể khiến hắn trúng dược mà hắn không phát giác ra.
Nếu nói người duy nhất có thể khiến hắn không đề phòng, Tạ Vụ Hành cúi đầu nhìn tiểu công chúa tựa trong lồng ngực mình.
Chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, nhiệt hoả trong người khó khăn lắm mới áp chế được lại dâng lên.
Con ngươi ẩm ướt, từ đuôi mắt đỏ ửng, dọc theo gò má đến vành tai, vành vai sung huyết có chút ướt át, miệng nhỏ khẽ mở hút khí, răng môi cũng càng thêm xinh đẹp, thuần khiết lại mẫn cảm. Tiểu công chúa mềm mại không có chút che giấu nào, chỉ cần trêu chọc một chút đã có thể dụ hoặc nàng lộ ra dáng vẻ đẹp nhất.
Tạ Vụ Hành nuốt một ngụm khí, tiểu công chúa vừa nói tìm được Phục dương thuật, nhớ lại lúc nãy hắn uống sữa bò nếm được một hương vị khác lạ.
Tạ Vụ Hành nhíu mày đưa mắt nhìn cái bát trống không cạnh bàn: "Thuốc kia đâu?"
Vụ Nguyệt còn đang rối loạn, cảm giác xấu hổ vô lực làm nàng chóng mặt, một lúc sau nàng mới tìm lại được suy nghĩ của mình. Đừng bắt nàng nói mấy lời xấu hổ thì tốt rồi, nàng bình ổn lại hơi thở, ngửa đầu nói: "Chàng không phải đã uống rồi sao."
Quả nhiên, Tạ Vụ Hành trừng mắt, cắn chặt răng dở khóc dở cười.
"Số dược còn dư lại đâu?" hắn nhẫn nại hỏi.
Vụ Nguyệt mò từ trong tay áo ra một cái bình sứ nhỏ, Tạ Vụ Hành nhận lấy, dùng miệng nhổ nút lọ ra đưa tới trước mũi ngửi.
Vụ Nguyệt cũng thành thật, một năm một mười nói: "Biểu tỷ nói, mỗi ngày chỉ dùng ba giọt là đủ, dùng một thời gian là có thể..." Vụ Nguyệt mím môi, âm thanh cực kì nhỏ, "... có thể lớn lên..."
Tạ Vụ Hành không đáp, chỉ đặt cái lọ sang một bên.
Bí pháp Phục Dương thuật lưu truyền trong dân gian cực âm độc, mà Hạ Lan Loan càng không có khả năng tra được thứ này, ngay khi tiểu công chúa nói thuốc do Hạ Lan Loan tìm đến thì hắn đã biết nàng ta bị lừa, làm tiểu công chúa của hắn cũng ngốc nghếch nghe theo.
Nếu thật sự dễ dàng như thế, trên đời này đã không có thái giám, ngay cả hắn cũng tin bí pháp Phục Dương thuật là lời nói vô căn cứ.
Còn thứ thuốc này, chính là thuốc tráng dương lại trộn thêm mấy loại xuân dược. Thái giám thật uống vào thì huyết mạch nóng lên chút thôi.
Nhưng nam nhân bình thường, tác dụng sẽ là...
Gân xanh trên trán Tạ Vụ Hành giật nảy lên, hắn vận công cố gắng áp chế dược hiệu nhưng lại dần bị phản phệ, một giọt mồ hôi theo thái dương chảy dọc xuống cằm hắn.
Vụ Nguyệt thấy ánh mắt Tạ Vụ Hành càng ngày càng đỏ, trên cổ thấm mồ hôi, hầu kết không ngừng nhấp nhô, ánh mắt hắn nóng kinh người.
Âm thanh nàng run rẩy, hỏi nhỏ: "Chàng... thấy có hữu dụng không?"
Vụ Nguyệt hỏi xong liền cảm thấy mình thật là ngốc, sao có thể có tác dụng nhanh như vậy được.
thấy Tạ Vụ Hành phản ứng khác thường, nàng liền kề sát lại hắn, quanh thân đều bị hơi thở của hắn bao phủ, mồ hôi chảy ròng ròng chảy cả xuống người nàng, từ một vài giọt dầm thấm qua quần áo, lan tràn, dây dưa, váy áo bao phủ trên người cũng dần trở nên dính nhớp.
Cằm Tạ Vụ Hành căng chặt, từ xương cốt sinh ra dục vọng như sóng triều thúc giục hắn, dùng hành động nói cho tiểu công chúa biết có tác dụng hay không.
"Công chúa hy vọng có hữu dụng không?" Tạ Vụ Hành hỏi lại.
Vụ Nguyệt gật đầu theo bản năng, lại sợ khiến hắn cảm thấy mình ngại hắn không trọn vẹn, vội vàng nói: "Ta không chê chàng."
Tạ Vụ Hành cũng không hỏi lại, ngắt ngang lời nàng, nhấn mạnh từng chữ một, "Sẽ mọc."
Thanh âm khàn khàn trả lời Vụ Nguyệt càng ngày càng nóng, dán lên vải vóc bao phủ thân thể mềm mại của nàng, từng giọt mồ hôi run rẩy chảy xuống.
Tạ Vụ Hành nhìn mồ hôi rịn trên cổ nàng, miệng lưỡi khát khô, hắn duỗi lưỡi chậm rãi đến gần, cuốn lấy từng giọt mồ hôi vào trong miệng, chỉ vừa chạm vào đầu lưỡi, từng xúc tua trong thân thể hắn úa ra ngang ngược hoành hành muốn ăn sạch sẽ lý trí của hắn, căn bản không đủ thoả mãn toàn thân hắn.
Không đủ, không thể đủ được.
Vụ Nguyệt run rẩy đến không còn hình dạng, lông mi liên tục chớp cơ hồ không ngừng lại một khắc nào, dù đang ngồi trên đùi Tạ Vụ Hành nhưng nàng lại cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống vực sâu không thấy đáy.
Dược hiệu trong người hắn ngày càng phát huy công dụng, mãnh liệt muốn chiếm cứ lý trí hắn, Tạ Vụ Hành đè ép thanh âm rất thấp, vừa khó lường vừa nguy hiểm nói: "Công chúa muốn xem hiệu quả không?"
Không biết là vì trong lòng nàng cảm thấy nguy hiểm hay là đoán trước chưa thể có hiệu quả nhanh như vậy, cũng sợ hãi lúc nó lớn lên sẽ đáng sợ. Vụ Nguyệt liền hốt hoảng lắc đầu, "Ta sợ... chờ nó tốt rồi... sẽ nhìn..."
"Không nhìn sao..." Không biết tại sao, nàng cảm thấy trong giọng Tạ Vụ Hành lộ ra sự nuối tiếc nồng đậm.
Người trong ngực run rẩy như thật sự sợ hãi, nhưng cũng không thể cứ bỏ qua như vậy được, Tạ Vụ Hành dùng đầu lưỡi liếm qua chân răng, trong mắt nhảy lên từng đốm lửa, tiểu công chúa hạ dược hắn, nhất định hắn phải nếm được ngon ngọt của nàng.
"Vậy thì để nô tài nhìn Công chúa đi."
Nhìn nàng?
Vụ Nguyệt chưa kịp phản ứng lại, bỗng nhiên bị bế đặt lên mặt bàn, Tạ Vụ Hành ngay lập tức ép lên, nắm lấy một chân nàng tách ra, cả người nàng mất đi trọng tâm ngửa ra sau, khó khăn lắm mới dùng tay chống đỡ được một chút, nàng còn chưa kịp lấy lại hơi thở đã bị hắn đè nằm xuống bàn.
Ánh nến từ phía sau chiếu lên Tạ Vụ Hành, tạo nên một cảm giác áp bách vô cùng, chỉ có một vài tia sáng nhỏ chiếu được đến chỗ nàng, phảng phất như bị trói buộc không thể động đậy.
Bởi vì bị ngăn trở với ánh sáng, Vụ Nguyệt khó có thể thấy được thần sắc của hắn, càng là như thế, trong lòng nàng run rẩy, hô hấp rối loạn: "Tạ... Tạ Vụ Hành..."
Âm thanh yêu kiều bất lực.
Cảm giác quần áo trên người mình lỏng ra, Vụ Nguyệt cuống quýt cúi xuống nhìn, Tạ Vụ Hành niết chặt eo nàng, một phần váy đỏ đã bị cởi ra, phô bày đoá hoa trước ngực, mà nàng lại yếu đuối bất lực không có chỗ nào nương tựa.
Tuy rằng chỉ mới là lớp áo ngoài, nhưng ở tư thế này bị Tạ Vụ Hành nhìn xem, cả người nàng giống như bị đốt lửa, đầu nổ oanh một tiếng, dọc theo tứ chi tiến thẳng vào tim, phản ứng đầu tiên chính là lùi về phía sau.
Tạ Vụ Hành chụp lấy mắt cá chân của nàng, năm ngón tay vừa nắm lại, tiểu công chúa đã không thể động đậy nữa.
"Đừng cử động." Thanh âm vang lên lộ ra một vài cảm giác áp bức.
Tạ Vụ Hành cúi đầu, trong mắt hắn là hình dáng tiểu công chúa lúc này, tóc đen rũ tán loạn, eo nàng hơi cong lên giống như kéo cung, một bàn chân nhỏ nhắn rũ xuống ở một bên ra sức muốn chạy thoát, nhưng vì với không tới mà lung lay trông đến là đáng thương, một chân khác thì nằm trong tay hắn, xinh đẹp đến mức làm cho người ta trầm luân.
"Chàng... đến tột cùng là muốn xem cái gì..." Vụ Nguyệt đã hít thở không thông, nàng thật sự thấy sợ hãi, trong mắt là từng tầng hơi nước khiến nàng không nhìn rõ Tạ Vụ Hành.
"Công chúa đừng sợ, nô tài chỉ xem... lớn nhỏ như thế nào, nếu không đến khi... của nô tài mọc ra... để tránh lớn quá mức, Công chúa không tiếp nhận nổi..." Tạ Vụ Hành không lạnh không nói giống như đang an ủi nàng.
Cặp mắt sâu thẳm đen tối, khiến Vụ Nguyệt nhìn không rõ ý đồ của hắn, ngang ngược, tràn đầy ý xấu...