Nhẹ nhàng cắn mút đôi môi mềm mại ấm áp, chỉ cảm thấy so với bánh Hoa Kim ngàn lớp kia còn ngọt ngào mê người hơn, bất giác liền có chút ngây ngốc, hai tay ôm chặt lấy eo của hắn, nghĩ muốn xâm nhập sâu thêm chút, lại không nắm được trọng tâm, chỉ đành gặm loạn trên môi hắn.
Trong mưa hoa bay lượn, chỉ nhìn thấy một tiểu tì nữ nhỏ gầy váy đen đang ôm chặt lấy eo tướng quân đại nhân, vẻ mặt đói khát hôn lấy Nam Cung Giác sớm đã ngây ngốc. Tình cảnh này nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị. Mọi người chỉ sợ là nằm mơ cũng không từng mơ thấy cảnh tượng như vậy, mà không một ai tiến lên ngăn cản, Nam Cung Giác vẫn là người phản ứng trước nhất, tức giận phất tay, vốn là dùng mười phần lực cũng không biết vì sao lúc xuất chưởng lại có chút do dự, cú chưởng chần chừ này phát ra tới người nàng cũng chỉ còn lại ba phần lực. Mặc dù vậy, thân thể Tiểu Di giống như mũi tên lao ra khỏi cung bay thẳng ra ngoài, đau hừ một tiếng quỳ rạp trên đất không đứng lên nổi.
Viên phó quan lén nhìn sắc mặt Nam Cung Giác lại thấy sắc mặt hắn trắng xanh, đôi mắt hẹp dài lạnh như băng tuyết, có gió thổi tung ống tay áo của hắn mới thấy đôi tay hắn rung lên kịch liệt. Tướng quân tướng mạo tuyệt mỹ, đối với chuyện này có chút nhạy cảm, huống hồ hôm nay lại có người đối với hắn… Biết hắn quả thật đang nổi nóng nhất thời không dám thở mạnh, có muốn cầu xin giùm chỉ sợ cũng chỉ khiến mình bị liên lụy, đang phiền não thì chỉ nghe Nam Cung Giác lạnh lùng nói: “Viên phó quan, mời đại phu đến, nuôi nàng ta béo tròn lên cho ta.” Nói đến câu cuối dường như có chút nghiến răng nghiến lợi, phất tay áo một cái nghiêm mặt rời đi.
Nếu như đánh một trận thống thống khoái khoái còn được, đằng này lại tìm đại phu tới trị thương… Viên phó quan thở dài một hơi.
Hoá ra tướng quân không hề tính toán đơn giản mà bỏ qua cho nàng như vậy.
Nàng bị thương nặng, mời đại phu đến kê thuốc nàng lại không uống, khàn giọng hất đổ chén thuốc, sau đó cuộn người lại không cho ai đến gần. Nha hoàn có đưa cơm tới nàng cũng không đụng đũa chút nào, chỉ có lúc Viên phó quan đến gần, nàng mới an tâm một chút. Nam Cung Giác nghe vậy cười lạnh, liền đồng ý để Viên phó quan chăm sóc nàng.
Một lần nằm này liền hơn tháng, nàng vẫn không dám thoải mái ăn cơm. Viên phó quan tưởng rằng nàng sợ nóng mới tự mình nếm thử, nàng nhìn chằm chằm cơm đó một hồi rồi mới mở miệng ăn.
Đợi lúc nàng có thể vui vẻ tung tăng xuống giường, Viên phó quan cuối cùng mới nói cho nàng biết, Nam Cung Giác muốn gặp nàng. Hắn dẫn nàng đến cửa thư phòng, Tiểu Di còn nắm lấy tay áo Viên phó quan không buông. Viên phó quan cũng có chút lo lắng thở dài, nói: “Cho dù ngươi có ái mộ tướng quân thế nào, cũng không thể….” Muốn nói lại thôi, chỉ nói: “Tướng quân từ nhỏ đã thích yên tĩnh, ngươi phải ngoan ngoãn cầu tình mới được.” Nàng gật đầu không ngừng, sau đó mới từng bước từng bước đi vào trong.
Đang là buổi sáng, mặt trời quả thực trong veo ấm áp, tia sáng tự mình len qua khung cửa sổ bốn song, lạc tới án thư bên trong thư phòng, mập mờ không rõ, hình bóng lay động cảm thấy quá mức không chân thực. Hắn vẫn như cũ toàn thân mặc lan bào màu trắng, đầu đội trâm mũ, tay cầm sách ở bên cạnh án thư, mặc cho ánh nắng kia rơi ở trên vai.
Thấy hắn đọc chăm chú nhập thần, Tiểu Di ép thân thể mình vào trong bóng tối, rất nhanh vái một vái, giọng nói cực nhỏ: “Tướng quân đại nhân kim an.” Nói xong hai mắt không hề chớp nhìn hắn chằm chằm, lặng lẽ dịch chuyển về phía cửa.
Nam Cung Giác chỉ nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng, mắt vẫn chăm chú nhìn quyển sách, lại đưa tay nâng chén trà trên bàn lên. Trong phòng yên tĩnh cực kỳ, chỉ nghe thấy tiếng động nhỏ khi chén trà đụng phải dĩa lót mà thôi, hắn đưa đến bên miệng tao nhã nhấp một ngụm xong lại thả xuống. Ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi sách trong tay.
Tiểu Di chăm chú nhìn hắn một hồi lâu rồi khe khẽ thở dài. Đảo mắt chỉ thấy hình dáng của một chú chim nhỏ trên song cửa sổ dán lụa mỏng, giống như đậu trên đầu cành chóc chóc mổ tới mổ lui. Hình dáng kia xuyên qua khung cửa rơi xuống nền gạch như một bóng đen cực kỳ mơ hồ, nhưng lại nhảy nhót linh động, chỉ nghe một tiếng ‘chít chít’ rất nhanh lại bay đi, chỉ còn lại mấy nhánh cây không ngừng lay động, chiếu trên mặt đất thành một cái bóng dài. Trong phòng lại nhất thời yên tĩnh đến kỳ cục, đều có thể nghe rõ tiếng thở của chính mình, vội vàng nín thở, ánh mắt dời xuống mặt đất lại bất giác nhớ tới con chim kia.
Tiểu Kha cực kỳ thích bắt chim, ánh mặt trời chói chang sau giờ ngọ, hậu viện cành lá tươi tốt cực kỳ, thường có bông liễu bay lượn tạo thành tựng cụm từng cụm, cực kỳ giống những sợi bông được xe ra. Hắn liền mặc một cái áo rộng nách mỏng, trong tay cầm một gầu tròn bằng tre, rón ra rón rén quỳ trên mặt đất, lùi vào một nơi xa kiễng chân mong ngóng. Nàng ở xa xa đi về phía hắn, hắn quay đầu sang nhìn nàng, trên mặt vẫn rịn một lớp mồ hôi lấp lánh, trong cảnh xuân tươi đẹp kia gian xảo mở miệng cười với nàng, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, lập tức nâng ngón trỏ lên đặt nhẹ nhàng trước miệng.
Chợt thấy trên mặt ấm lạnh, khóe môi hơi hơi mặn chát, nàng đưa tay lên sờ mới biết là nước mắt vội nâng tay áo lau đi, lại thấy Nam Cung Giác không biết đã ngẩng đầu lên từ lúc nào, đang có chút đăm chiêu nhìn nàng. Nàng giật mình tại chỗ, nghĩ rằng đứng trong bóng tối không nhìn thấy rõ mặt mình, ngước cằm lên cười gượng gạo với hắn.
Hắn nhíu mày, chẳng qua chỉ nhìn nàng.
Không biết là tình hình gì nàng không khỏi khẩn trương lùi lại phía sau.
Vừa vặn khi đó truyền đến tiếng gõ cửa nhỏ, hắn liền quay sang nhìn về phía khác hỏi, “Chuyện gì?”
Ngoài cửa là giọng nói của Viên phó quan: “Tướng quân, bữa trưa dùng trong thư phòng hay là…”
Nam Cung Giác liếc nhìn nàng một cái nói: “Dùng trong thư phòng đi.” Viên phó quan hô ‘vâng’ rồi mở cửa bưng bữa trưa tiến vào. Thấy Tiểu Di như đang lặng lẽ muốn lui ra ngoài, liền nghe thấy hắn không nhanh không chậm nói. “Cùng dùng bữa đi.” Viên phó quan vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Nam Cung Giác, lại thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm quyển sách trong tay, tức thì yên lặng đóng cửa lại lui ra ngoài.
Một dĩa bánh hoa cúc, chim cút nướng mật, một chén gà rừng chưng tổ yến, một dĩa rau xào thơm nghi ngút, một dĩa vây cá xào nấm đầu khỉ, một bát chè hạt sen. Cái này chỉ sợ là bữa cơm xa hoa nhất mà nàng từng thấy, không khỏi len lén liếc nhìn một cái, hắn nhẹ nhàng gật đầu về phía nàng. “Qua đây đi.”
Rốt cuộc không cách nào chống lại sức hấp dẫn của mỹ thực, nàng nhắm mắt nhắm mũi bước qua, cười thèm thuồng. “Nô tỳ ăn phần thừa lại là được.” Hắn không nói gì tùy ý lấy một chiếc bánh hoa cúc cắn một miếng, quay đầu chỉ thấy ánh mắt Tiểu Di sáng sỡ nhìn chằm chằm tay hắn, bất giác sắc mặt cổ quái đưa cho nàng. Nàng vui mừng khôn xiết nhận lấy, dùng cái mũi ngửi ngửi xong mới thỏa mãn cắn một miếng, ăn xong còn dùng tay áo lau miệng. Nhìn thấy Nam Cung Giác đang dùng đũa ngà voi gắp một miếng cá, ánh mắt lại sáng rỡ. Tay hắn khẽ ngừng lại, nhìn thấy nàng đang ân cần nhìn hắn, nhíu mày, rốt cuộc cũng đưa cho nàng. Nàng gắp một miếng bỏ vào trong miệng, hưng phấn tới hai mắt sáng như lửa.
Hắn nhàn nhạt liếc cái đũa ngà voi trong tay nàng.
Đồ hắn đã dùng qua.
Nàng ăn ngấu nghiến không cẩn thận bị mắc nghẹn, đi tìm nước ở khắp phòng, hắn nhíu mày đẩy chum trà qua, nàng bưng lên uống một hơi cạn sạch.
Hắn lại nhìn một cái, cũng là đồ hắn đã uống qua.
Nâng ngón tay thon dài khẽ vuốt đôi môi dường như có ánh sáng lóe qua, ánh mắt lười biếng rơi trên mặt nàng, nhíu mày.
Tiểu Di thấy hắn lau môi lúc này mới phát giác bản thân giống như được một tấc lại muốn một thước, ngược lại nhớ đến mình vẫn còn là nô tài, đột nhiên toàn thân liền toát mồ hôi lạnh, chỉ sợ hắn tức giận liền vội vàng cẩn thận đẩy đồ ăn qua, lặng lẽ lùi về sau một bước, không dám thở mạnh, len lén nhìn trộm hắn.
Hắn nhìn thấy, híp mắt nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên bước người tới, ép nàng vào trong khuỷu tay mình, trên mặt như cười như không: “Ngươi đây là… đang quyến rũ ta sao?”