Trải qua chuyện này, nàng càng cảm thấy không thể tiếp tục ngu ngốc ở phủ tướng quân này. Gần đến bữa tối cũng là nha đầu kia đưa đồ đến, nàng tiếp nhận như trước, nha đầu kia nhìn nàng ăn xong trực tiếp thu dọn chén đũa, lại hỏi nàng: “Nghe nói muội muội được diện kiến thiên nhan, không biết là bộ dáng gì.” Nàng thầm nghĩ lúc đó sợ hãi vô cùng, nào còn dám nhìn hắn, tức thì liền nói thật, nha đầu kia nghe xong càng thêm khinh thường.
Đợi nàng đi xong rồi lập tức lại nôn ra hết toàn bộ, trải qua trận giày vò này chỉ cảm thấy bảy hồn đã mất đi ba phách, mật đắng giống như bị nôn ra hết. Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi nàng mới có chút hi vọng, chọn một số trang phục đạo cụ đi đến bên cửa hông, ngang qua phòng bếp, chỉ ngửi thấy mùi thơm không che giấu được toả ra từ khung cửa sổ. Axit trong dạ dày nàng không ngừng tràn ra, không ngừng nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy đôi chân không nghe sai khiến mà bước vào trong phòng bếp, làm thế nào cũng không khống chế được. Thầm nghĩ, nếu như không có người, chỉ ăn một miếng, ăn một miếng rồi đi.
Ai ngờ vừa mới bước vài bước, dưới chân đột nhiên trẹo một cái, trong đầu nàng chưa kịp suy nghĩ gì trước mắt đã thấy đất trời điên đảo, nàng cả kinh oa oa kêu lớn, lúc này mới phát hiện không biết mình đã chạm trúng cơ quan gì, hai chân bị dây thừng buộc lên trên tàng cây, đầu chúi xuống, máu giống như dốc xuống tới đỉnh đầu. Nàng vốn đã rất đói, lúc này chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, sao bay vòng vòng. Đột nhiên nghe thấy trong nhà bếp một phó trù cười ha ha bước ra, cả người nàng treo thẳng theo dây thừng, hoảng loạn, nhưng thấy người nọ giày đen thô ráp chổng ngược lúc ẩn lúc hiện ngay trước mắt.
Người nọ dương dương tự đắc nói: “Hô hô ngươi đây là con mèo tham ăn, cuối cùng cũng để ta tóm được.” Cúi người xuống đánh giá tường tận gương mặt nàng, ‘oa’ một tiếng, sờ sờ cái cằm của mình kinh ngạc nói: “Đúng là giống cái sao?”
Tiểu Di nghe xong liền muốn chửi ầm lên, ai ngờ đói dữ dội, thân thể lại bị treo ngược lên, ngay cả sức lực mở miệng cũng không có.
Thấy nàng không nói lời nào, người nọ tất nhiên là thẹn quá hóa giận, chính là đang muốn phát tiết thì thình lình nghe có người kêu lớn, “Lý bá, cuối cùng cũng bị ngươi bắt được rồi!”
Người gọi là Lý bá kia nhất thời lại đắc ý: “Ta đã nói mà, dám ăn vụng đồ trong nhà bếp, cuối cùng một ngày nào đó cũng bị ta bắt được.” Giọng nói hắn vang dội, lập tức thu hút rất nhiều người vây lại xem. Nước miếng của Lý bá văng tứ tung lúc khoe khoang hắn làm thế nào chế ra cơ quan, lại làm thế nào nghĩ ra được, lúc Tiểu Di bị bắt hắn phấn khích thế nào. Tiểu Di hối hận chỉ muốn đánh cho mình một bạt tai, đối với Lý bá này không khỏi hận đến nghiến răng, kế hoạch bỏ trốn của bản thân hụt mất nguyên nhân cũng bởi vì một chữ ‘tham’.
Lý bá đang nói đến quên trời quên đất đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm ổn của một nam tử: “Đều tụ tập ở đây làm gì, còn không giải tán đi!”
Mọi người hướng ra nhìn thì thấy là Viên phó quan, người tâm phúc bên cạnh của tướng quân, không quên lấy lòng: “Viên phó quan, Lý bá nói đã bắt được tên ăn vụng, hay ngài cũng đến xem xem?” Viên phó quan vốn không muốn gây thêm sự chú ý, thoáng nhìn cái cổ chân treo trên thân cây kia cực kỳ mảnh nhỏ gầy yếu, trong lòng không khỏi kích động, xuyên qua đám người đi tới, vén tóc đang che trước mặt Tiểu Di ra, không khỏi sửng sốt: “Hóa ra ngươi ở đây, tướng quân cho truyền ngươi.”
Nam Cung Giác toàn thân áo trắng luyện kiếm dưới mưa hoa, áo trắng như tuyết, kiếm khí như hồng, hoa rơi xinh đẹp, mặt mày dáng người kia giống như mơ hồ không rõ giữa rừng hoa, duy chỉ thấy một mỹ nhân rực sáng như đốm lửa hồng, dưới mưa hoa rực rỡ áo trắng lần lượt di chuyển giống như vết son điểm trên bạch ngọc, như dòng nước chảy mê hoặc lòng người.
Tiểu Di nhất thời thất thần, có gió thổi tới làm cho cánh hoa rơi trên vai.
Hắn thu kiếm lại, khuôn mặt như ngọc, trái lại mặt không đỏ tim không đập mạnh. Viên phó quan đưa tới ngoại bào cùng một chén trà nhỏ cho hắn, hắn đưa kiếm cho Viên phó quan, tiếp nhận chén trà khẽ nhấp một ngụm, liếc mắt nhìn thấy Tiểu Di đang đứng trên bậc thềm, nhàn nhạt nói: “Quản gia nói ngươi hiện tại không làm gì, để tránh miệng lưỡi thiên hạ, từ hôm nay trở đi ngươi hầu hạ ta thay y phục.” Nhìn nàng một cái, dưới đáy mắt như có ý cười phát ra: “Cũng là việc vặt của ngươi.”
Tiểu Di lúc này mới lấy lại tinh thần, tinh thần hơi hơi không yên rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm mép váy của mình không nói gì. Hắn thấy sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, thân hình vốn gầy yếu lại đứng chỗ đầu gió, giống như lung lay sắp đổ, phảng phất như chỉ giây khắc sau sẽ ngã xuống.
Hắn không khỏi không dễ dàng phát giác khẽ nhíu mày.
Có nam bộc bưng điểm tâm lên, một dĩa bánh Hoa Kim ngàn lớp, mấy cái bánh bao thịt cua, lớp vỏ óng ánh xốp giòn ngon miệng, đặt trên chiếc dĩa nhỏ tinh xảo, giống như sơn hào hải vị, ánh mắt Tiểu Di không khỏi sáng lên.
Nam Cung Giác nhìn thấy điểm tâm kia chỉ nhíu mày, nam bộc thấy thế vội vàng nói: “Hồi chủ tử, là trong cung ban thưởng, nói là để chủ tử thưởng thức một chút.” Nghe xong, trên mặt Nam Cung Giác như cười như không, không nói một lời. Viên phó quan lấy châm thử độc, tự mình bưng qua. Ngón tay thon dài của Nam Cung Giác hơi dừng lại trên chiếc dĩa tinh xảo nhỏ rồi mới cầm lấy một chiếc bánh Hoa Kim ngàn lớp cắn một miếng. Bánh kia lại cực kỳ xốp giòn, vừa cắn trên môi lưu lại chút vụn bánh, vào trong miệng cảm thấy cực kỳ mỹ vị.
Tiểu Di không khỏi nuốt nước miếng ừng ực, ánh mắt gắt gao nhìn vào đôi môi mỏng bạc của hắn. Nam Cung Giác rốt cuộc chịu không được ánh mắt quá sức nóng bỏng kia, nhướng mi sắc bén nhìn nàng một cái. Lại thấy trên mặt nàng ửng hồng trắng mịn, môi đỏ khẽ nhếch, đôi mắt trong veo cuồng nhiệt ân cần theo dõi hắn khiến hắn không khỏi sững người.
Sao ánh mắt kia lại giống như đang chằm chằm nhìn vào chính mình…. Hắn không khỏi nâng tay quẹt môi, giơ tay lên liền thấy vụn vỏ bánh vàng nhạt. Viên phó quan vội vàng đưa khăn tới, hắn nhận lấy chùi qua. Tiểu Di nhìn chằm chằm vào ngón tay hắn, hai tay dùng sức nắm chặt ống tay áo, kích động run rẩy mở miệng: “Tướng quân… có thể để nô tỳ làm hay không.”
Người ở đây đều ngẩn ra, khẽ nhíu mày nhìn nàng. Nàng ngoảnh mặt làm ngơ, không đợi Nam Cung Giác đồng ý đã bước nhanh đến trước mặt hắn, cầm lấy khăn nhẹ nhàng giữ trong tay, ánh mắt từ trên ngón tay hắn dời đến môi hắn.
Vỏ bánh xốp vàng rụm như sao sáng dính trên làn môi mềm đầy của hắn, theo bờ môi nhếch một cái, ánh lên như ánh mặt trời, phát ra một vầng sáng như sương. Xung quanh có hương vị ấm áp tràn tới, rốt cuộc không biết là hương vị trên người hắn hay là hương vị của bánh xốp thơm kia, ngửi thấy càng cực kỳ mê người. Cả ngày xảy ra đủ chuyện nàng vừa mệt vừa đói, tình cảnh lúc này trong mắt chỉ nhìn thấy vụn bánh nhỏ kia làm gì còn thấy được cái khác, ánh mắt Tiểu Di sáng lên, vẻ mặt thèm muốn. Nam Cung Giác thấy thế nhíu mày đang muốn ngăn lại, nàng đã nâng tay lau trên môi hắn, ngơ ngác nhìn ngón tay mình.
Rốt cuộc cảm thấy hành động của nàng rất kỳ quái, Nam Cung giác nheo nheo ánh mắt nguy hiểm nhìn nàng.
Tiểu Di cũng không nhìn hắn, đáy mắt chỉ nhìn ngón tay mình nuốt nước miếng, cắn cắn môi, dứt khoát đặt vào miệng của mình.
Nam Cung Giác ngớ ra, Viên phó quan cơ hồ chấn kinh muốn rớt cả cằm.
Chỉ là chút vụn bánh nhưng lại cảm thấy đó là thứ đồ ngon nhất trần đời, lại cảm thấy không đủ, Tiểu Di đói đến hoa mắt, đồng tử nhìn vào môi Nam Cung Giác co lại, liền kiễng mũi chân lên.