Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh

Chương 42: Có Thể Ở Bên Nhau




Lệ Sâm xuyên qua hàng dài kệ sách đi đến cuối phòng đọc sách.Cô gái đang dựa bên cạnh kệ sách, đôi mắt nâu vô hồn nhìn ngoài cửa sổ, ngẩn người.Mấy sợi tóc mai dưới ánh nắng chiếu rọi vô cùng rõ nét, cô khẽ nheo mắt, môi mím chặt.Anh lên tiếng hỏi: “Tịch Bạch, em sao thế?”Tịch Bạch hoàn hồn, giật mình nhìn Lệ Sâm: “Không có gì, em đang suy nghĩ chút chuyện.”“Người kia đâu?” “À, anh ấy đi rồi.”Ánh mắt Tịch Bạch nhìn vào trên mấy quyển sách Trung Anh: “Anh ấy là vậy, không được lịch sự lắm, vừa nãy xúc phạm anh rồi, xin lỗi nha.”Lệ Sâm mỉm cười ấm áp lương thiện: “Tại sao em phải xin lỗi thay cậu ta?” Đúng vậy, tại sao cô lại phải xin lỗi thay Tạ Tùy.

Tịch Bạch nhớ tới hành động không đàng hoàng hồi nãy của người thiếu niên, gương mặt không khỏi ửng đỏ, cánh môi vẫn còn lưu lại cảm giác và nhiệt độ của anh, mềm mại ẩm ướt.Cô không kìm lòng được liếm liếm môi dưới.Lệ Sâm không biết giờ phút này trong lòng Tịch Bạch là một mớ hỗn độn, anh chọn vài quyển trên kệ sách, hỏi Tịch Bạch: “Em còn muốn đọc không, hay là đi về?”“Về thôi.”Tịch Bạch đi vài bước, đột nhiên như nhớ ra cái gì, cô quay lại lấy mấy cuốn sách song ngữ Trung Anh Tạ Tùy làm rơi mang đi.Lệ Sâm lái xe đưa Tịch Bạch trở về, trước cửa biệt thự, anh gọi Tịch Bạch lại, “Tiểu Bạch, đợi chút.”Tịch Bạch quay lại hỏi anh: “Anh Lệ Sâm, còn có việc gì sao?”“Nếu em học mà có vấn đề gì thì có thể gọi anh bất kỳ lúc nào, còn nữa, giờ vẫn còn thời gian ôn bài, đừng cố quá.”Tịch Bạch cười nhẹ một tiếng: “Em biết rồi.”Nụ cười của cô khiến Lệ Sâm cảm thấy dễ chịu, tâm tình cũng tốt hơn, “Phải rồi, cậu trai lúc nãy nhìn không phải người lương thiện, em nên bớt tiếp xúc với cậu ta đi.”Nhắc đến Tạ Tùy, Tịch Bạch rũ mắt xuống, ánh mắt trầm lại: “Kỳ thật anh ấy không xấu, chỉ là nhìn hơi dữ thôi.”Lệ Sâm được dạy dỗ thái độ đúng mực do đó anh không nói xấu sau lưng người khác, thấy Tịch Bạch nói vậy, anh cũng chỉ ‘ừ’ một tiếng, “Tóm lại, bây giờ việc học là quan trọng nhất.”“Em biết rồi.”Nói tạm biệt với Lệ Sâm xong, Tịch Bạch xoay người đi vào nhà.Trên lầu hai, Tịch Phi Phi lấy điện thoại chụp hình hai người nói chuyện xong vội vàng chạy xuống lầu. Vừa lúc Tịch Bạch đẩy cửa vào, cô đứng ở bậc cầu thang, từ xa nhìn Tịch Bạch.Tịch Phi Phi giơ điện thoại lên, cười lạnh lùng: “Thì ra là dụ dỗ được thái tử gia nhà họ Lệ rồi. Trần Triết Dương cũng ngu ngốc quá phải không, lại còn ngóng trông mày, giờ thì đang trèo cành cao, ngay cả anh Triết Dương ngày xưa thích nhất giờ cũng không thèm để ý nữa.”Sự ghen tuông của Tịch Phi Phi từ xa đã nghe thấy rồi. Kỳ thật cô cũng không thích Trần Triết Dương, mà là chịu không nổi sự thay đổi của Trần Triết Dương, giống như rõ ràng là thứ thuộc về mình, bình thường đặt ở đâu thì để ở đó, cũng sẽ không ngó ngàng gì nhiều, nhưng đột nhiên có một

ngày, món đồ kia tự mọc chân chạy mất, lại còn chạy tới chỗ đứa em đối thủ một mất một còn của mình, việc này khiến Tịch Phi Phi khó mà chịu nổi.Cho nên bây giờ toàn bộ tâm tư của Tịch Phi Phi đều đặt ở chỗ Trần Triết Dương, nghĩ trăm phương ngàn kế cướp anh về, cứu vãn lại tôn nghiêm vô cùng đáng thương lúc này của mình.“Mày nói xem, nếu như tao gửi ảnh mày với Lệ Sâm cho Trần Triết Dương, anh ấy có buồn không?’Tịch Bạch thờ ơ nhún vai: “Anh ta buồn hay không buồn thì có liên quan gì tới tôi.”“Tịch Bạch, mày rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trước kia mày rất thích Trần Triết Dương, còn nói lớn lên muốn gả cho anh ấy, sao giờ lại thay đổi rồi?” Tịch Bạch đi ngang qua cô, không kiên nhẫn nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Tịch Phi Phi, nếu chị còn chọc tôi nữa, nói không chừng tôi thật sự sẽ ở bên cạnh Lệ Sâm đó.”Tịch Phi Phi không có cảm giác bị uy hiếp chút nào, cười nói: “Được thôi, sau đó, không chỉ Trần Triết Dương đau lòng mà khẳng định Tạ Tùy cũng phát điên, em thật giỏi đó em gái, cùng một lúc làm tan nát cõi lòng hai người con trai.”Hiển nhiên Tịch Phi Phi không hề hiểu rõ mấu chốt vấn đề ở đây, Tịch Bạch không ngại nói cho cô biết rõ ràng.“Lệ Sâm là ai, chị không phải không biết, thái tử gia tập đoàn Lệ thị. Nếu tôi thật sự quen anh ấy, chị cảm thấy anh ấy sẽ dễ dàng chấp nhận được bạn gái của mình truyền máu cho chị hết lần này đến lần khác sao?”Nụ cười trên mặt Tịch Phi Phi bỗng nhiên cứng đờ, trong khoảnh khắc, môi cô tái nhợt run rẩy: “Mày mày dám!”“Cho nên, chị để cho tôi yên tĩnh một chút.” Tịch Bạch đẩy cô ra, “Mạng của chị nằm trong tay tôi.”Tịch Phi Phi toàn thân không chút sức lực ngã khuỵu trên bậc thang, ôm đầu gối run rẩy.Đây là lần đầu tiên trong nửa năm qua, cô cảm nhận được rõ ràng Tịch Bạch đã thay đổi, giống như cô đang treo trên đầu mình một thanh kiếm Đạt Ma, không biết lúc nào sẽ rơi xuống.Nếu như trên đời này thật sự có thẩm phán tận thế, nếu vậy thẩm phán của cô là Tịch Bạch sao?———-

Tịch Bạch đóng cửa phòng lại, treo tạm túi xách trên lưng ghế, cầm lấy sách giải đề ra ngồi bên cửa sổ.Nắng chiều dịu dàng vẩy trên rèm cửa trắng ngà, phủ một lớp ánh sáng dìu dịu lên mặt cô.Lời vừa nãy nói muốn ở cạnh Lệ Sâm cũng chỉ là do cô bị Tịch Phi Phi chọc giận mà thôi. Hơn nữa Lệ Sâm là nhân vật gì, thái tử gia tập đoàn Lệ thị, làm gì có chuyện cô muốn quen là quen?Đơn giản chỉ là Tịch Bạch muốn chọc tức Tịch Phi Phi mà thôi.Có điều chuyện này lại nhắc nhở cô, kỳ thật muốn thay đổi vận mệnh bi đát của mình, ở cùng Lệ Sâm không hẳn không có đường tắt.Kiếp trước Lệ Sâm kế thừa tập đoàn Lệ thị, thủ đoạn hổ lang của anh đã giúp anh chỉ trong ngắn ngủi mấy năm nắm hơn một nửa bất động sản ở Giang Thành, đồng thời mở rộng sang các thành phố vệ tinh xung quanh, trở thành chủ tập đoàn trẻ tuổi nhất có thủ đoạn nhất, còn leo lên danh sách tỷ phú của Forbes, trở thành tỷ phú trẻ tuổi nhất Trung Quốc.Nhân vật lợi hại như vậy, bảo vệ một người nhỏ bé như cô chẳng qua chỉ cần động một ngón tay.Càng nghĩ kỹ lại, Tịch Bạch càng cảm thấy hoang đường, chẳng lẽ cô muốn dùng mỹ nhân kế với Lệ Sâm sao?Thôi quên đi, cô không làm được chuyện như vậy, cũng sẽ không làm chuyện như vậy.Kiếp trước cô và Lệ Sâm cũng không gặp nhau nhiều, bây giờ đương nhiên Tịch Bạch cũng không dám hoàn toàn tin tưởng anh.Trên thế giới này, nếu quả thật có người đáng để cô tin tưởng tuyệt đối… Tịch Bạch lại nghĩ đến thiếu niên cô độc mà hung dữ kia.Anh thật sự hay ghen tị, lại còn hay ghen tuông, bất kể Tịch Bạch ở cùng ai, Tạ Tùy đều sẽ rất đau lòng.Nghĩ đến dáng vẻ đau lòng của anh, trái tim Tịch Bạch cũng cảm thấy nhói nhói ở nơi nào đó.Tịch Bạch khẽ lắc đầu, đuổi những suy nghĩ trong đầu đi, tiếp tục vùi đầu làm bài tập.Rất nhanh, Tạ Tùy gửi tin nhắn tới, chỉ có một dòng —————— “…”Tịch Bạch bĩu môi, không thèm để ý đến anh.Biết anh gửi tin nhắn là để thăm dò cô có tức giận hay không, nghĩ đến chuyện hôm nay, Tịch Bạch lại không khỏi đưa tay lên vuốt ve môi mình.

Bất kỳ người con gái nào bị cưỡng hôn cũng không thể không tức giận phải không!Có điều, cô thật sự tức giận sao? Hình như không có.Mấy phút đồng hồ sau, Tạ Tùy lại gửi đến icon thấp thỏm.Cô thậm chí có thể tưởng tượng được bộ dáng trằn trọc lo nghĩ của người thiếu niên.Cô nhớ tới lời lãng mạn rất có ý vị của một thi nhân thời Trung cổ – Tình yêu là sự giày vò.Cuối cùng cô vẫn không đành lòng, gửi lại cho anh một icon ‘đấm đấm’. Trong phòng quyền anh, Tạ Tùy ở trần, trên vai là khăn mặt ướt sũng, nhìn thấy tin nhắn trả lời của cô gái, anh nặng nề thở dài một hơi, khóe miệng đồng thời nhếch lên.Tha thứ rồi.‘Tôi sẽ không như vậy nữa đâu.’ ‘Ừ.’Tạ Tùy nhanh chóng nhắn tiếp: ‘Lần sau tôi sẽ xin phép em.’ “…”Nhìn thấy tin này của anh, Tịch Bạch thật muốn đánh anh, hoàn toàn không nhận ra lỗi của bản thân mà!————-Chiều hôm sau, Tạ Tùy cùng mấy đứa con trai chơi bóng rổ trên sân vận động, mồ hôi đầm đìa.Tùng Dụ Châu nhận bóng, cũng không định chuyền cho Tạ Tùy, đá đá mắt với anh: “Hình như Tiểu Bạch có chuyện tìm anh kìa.”Tạ Tùy quay đầu lại, thấy cô gái mặc váy đeo túi vải đứng dưới cây ngô đồng Pháp không xa.Dáng người nho nhỏ, nhìn rất ngoan.Thấy anh phát hiện rồi, Tịch Bạch vội vàng tránh mắt đi, giả vờ đá đá mấy cục đá vụn dưới chân.Tạ Tùy xoay người đi tới phía dưới vòng bóng rổ, nhặt chai nước suối dưới đất lên, mở nắp rồi đổ lên mặt, sau đó lấy khăn lau sạch sẽ nước trên mặt và tóc, chạy từ từ qua chỗ Tịch Bạch.Anh mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ, nhìn qua vô cùng có sức sống, như một ngọn lửa giữa ngày hè. Lúc đứng gần, Tịch Bạch liền cảm nhận được sức nóng phát ra từ thân thể anh.“Em tới xem tôi chơi bóng?” Biểu tình của anh dường như rất vui vẻ.

“Trùng hợp đi ngang qua.” “Vậy thì trùng hợp quá nhỉ.”Tịch Bạch lại đá văng một cục đá dưới chân, sau đó đưa túi vải caro cho anh, “Nè, cầm đi.”Tạ Tùy vừa mừng vừa lo nhận lấy túi xách: “Tặng quà cho tôi?” “Còn lâu.” Tịch Bạch nói: “Anh tự mở ra là biết.”Tạ Tùy vội vàng mở túi xách ra, phát hiện bên trong toàn là sách và sổ ghi chép, anh ngẩn người: “Đây là…”“Thấy ở thư viện lần trước, không phải anh mượn sách sao, sách rơi xuống cũng không biết.” Tịch Bạch giận dỗi: “Em mượn giúp anh rồi.”Nói đến chuyện ở thư viện, khóe miệng Tạ Tùy cười cười, mặc dù anh đã cố nén nhưng nét cười giữa hàng chân mày không thể che giấu được.Tịch Bạch còn chưa tính sổ chuyện đó với anh, anh thì hay rồi, cô khẩn trương đến đỏ mặt, đưa tay ra đánh anh một cái: “Không cho anh cười! Anh anh rất quá đáng!”Bàn tay nhỏ của cô đánh xuống lồng ngực rắn chắc của anh như gãi ngứa, Tạ Tùy nắm lấy cổ tay cô, kéo cô sát lại bên mình: “Em không giận tôi, đúng không?”“Em giận rồi, rất giận.”Tịch Bạch phồng má, muốn cho mình nhìn nghiêm túc một chút, hung dữ một chút, nhưng cô càng như vậy, Tạ Tùy lại càng cười sảng khoái. “Tiểu Bạch, tôi muốn một lần nữa.” Tạ Tùy như bị nghiện, bàn tay rơixuống phía sau lưng cô, nhẹ nhàng nâng lên, “Cho tôi hôn một chút, được không?”Tịch Bạch lấy tay ngăn trước ngực anh, vội vàng nói: “Tạ Tùy, không có giỡn nha, anh còn như vậy em không thèm để ý anh đâu!”Tạ Tùy cố nén xúc động muốn hôn cô chối chết, không thể làm khác hơn ngoài việc than thở: “Tiểu Bạch à.”“Mau buông em ra.”Anh nghe lời thả cô ra, Tịch Bạch xoay người đi, đi được vài bước lại thở hồng hộc quay lại, từ trong túi xách của mình lấy ra hai quyển ghi chú, ném vào tay anh, hung dữ dặn dò: “Sổ ghi chú của em, anh cầm đi photo, mai trả lại em!”“Hả, ý gì vậy?” “Nếu anh…”Cô bình tĩnh lại nhịp thở, dừng một chút, nói: “Nếu anh thực sự muốn học, em có thể giúp anh, nhưng điều kiện tiên quyết là không cho phép anh làm

thế với em nữa.”Cuối cùng Tạ Tùy cũng hiểu rõ, cô nhóc này thật sự hi vọng anh có thể tiến lên phía trước.“Tiểu Bạch à.”“Lại sao nữa.” Tịch Bạch chưa đi được mấy bước đã phải quay đầu: “Anh có chuyện gì nói một lần luôn được không?”Tạ Tùy nhìn bộ dáng thở phì phì như bánh bao nhỏ của cô, nở nụ cười, đường nét sắc sảo thêm phần dịu dàng, anh trịnh trọng nói:“Tiểu Bạch, nếu tôi cố gắng trở thành dáng vẻ em yêu thích, em có thể thích tôi một chút không?”————-Hôm đó gió rất nhẹ, tuy thiếu niên đang cười nhưng vẻ mặt rất chân thành tha thiết.Trong nháy mắt những điều tốt đẹp của thời gian tựa như trân châu điểm xuyết lấy thanh xuân bình thường, Tịch Bạch có lẽ vĩnh viễn không quên được buổi chiều đó.Anh nói sẽ cố gắng trở thành dáng vẻ cô thích.Tịch Bạch cúi đầu nhìn bãi cỏ xanh dưới chân, gió nhẹ lướt qua gương mặt ửng đỏ của cô. Cô mấp máy môi, thấp giọng nói: “Tạ Tùy, anh nghĩ sai rồi, em không thích dáng vẻ học sinh ngoan như Trần Triết Dương hay anh Lệ Sâm mới hi vọng anh cố gắng.”Tạ Tùy cau mày: “Có ý gì?”Tịch Bạch nhìn lên mấy đám mây trôi chậm chạp trên bầu trời, dần dần biết, có một số việc đã định sẽ không trốn thoát được…“Thích một người là một chuyện cần sự dũng cảm.” Cô nghiêng người về phía anh, “Tạ Tùy, em có thể vì anh mà trở nên dũng cảm.”Lựa chọn Tạ Tùy nhất định là con đường đầy gian khổ chông gai, nhưng Tịch Bạch đồng ý thử một lần.Suy nghĩ của anh trống không mấy giây, hiểu được ý của cô gái, theo bản năng đi về phía cô.Chờ ngày này đã quá lâu rồi, anh muốn dùng sức ôm chặt lấy cô, chiếm giữ cô, muốn phát điên rồi.Tịch Bạch nhận ra nguy hiểm, vội vã lui lại mấy bước, hô lớn, “Điều kiện tiên quyết là!”Tạ Tùy ngừng lại, ánh mắt chau lên, lộ ra bao nhiêu phong tình… “Tiểu Bạch, nói cho hết một câu, đừng giày vò anh, có được không?” “Điều kiện tiên quyết là anh khống chế được bản thân… được không?”

Tạ Tùy nhìn bộ dạng sợ hãi rụt rè của Tịch Bạch, dọa sợ con bồ câu nhỏ rồi, là thật sự sợ anh.Anh giang tay, cười cười: “Anh rất thuần khiết, xưa nay không nghĩ tới mấy chuyện kia.”