Ngày xuân ấm áp, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ mái hắt vào trong phòng luyện đàn.
Tạ Tùy đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy cô gái đứng ở trên ghế đang dùng khăn lau cửa sổ mái.Váy dài màu vàng nhạt bị gió ngoài cửa sổ thổi phất phới.Ánh nắng rơi vào trên khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của cô, đôi mắt xinh đẹp dưới ánh mặt trời giống như quả cầu thủy tinh trong suốt rõ ràng.Vóc dáng cô không cao, mặc dù đứng ở trên ghế, muốn lau sạch cửa sổ ở mái nhà vẫn phải cố gắng kiễng chân lên.Tạ Tùy đi qua, thô bạo chặn ngang ôm eo cô xuống.Tịch Bạch kinh hô một tiếng, cả người bị anh khiêng ở trên vai. Tịch Bạch dùng lực vỗ lưng anh: “Anh làm gì vậy, đặt em xuống!”Tạ Tùy vững vàng đặt cô xuống đất, túm lấy khăn lau trong tay cô, đứng lên ghế, tỉ mỉ chà lau bụi bặm trên kính thủy tinh.Tịch Bạch đứng ở bên cạnh nhìn động tác thuần thục kia của Tạ Tùy, tự nhủ anh làm việc thật hiệu quả.Cô quay đầu cầm lấy cây chổi, quét dọn phòng luyện đàn.Tạ Tùy thấy thế lập tức nhảy xuống ghế, đoạt lấy cây chổi trong tay cô, khom người giúp cô quét dọn bụi.Tịch Bạch bất đắc dĩ nhìn anh: “Tạ Tùy, anh muốn làm gì vậy?”“Tôi nói rồi, về sau làm mấy việc này nói tôi một tiếng, tay em không nên làm những thứ này.”“Vậy em đây làm gì chứ?”Tạ Tùy cũng không biết nên làm thế nào biểu đạt ý tứ của mình, cho nên anh chỉ chỉ vào cây đàn cello nằm giữa phòng.“Vậy em đây kéo đàn cello không cần làm việc à?”Tạ Tùy chống chổi nhìn về phía cô, nghiêm túc nói: “Làm việc, kiếm tiền, những chuyện này em không cần nghĩ tới.”Tịch Bạch nhếch miệng, hiện lên hai má lúm đồng tiền nhỏ như có như không, chỉ xem như anh nói đùa. “Trên đời này sao lại có chuyện tốt như vậy?”“Đương nhiên không có.” “…”“Trừ phi em làm Tiểu Bạch của tôi.” “…”Tịch Bạch không biết nên nói gì với tên nhóc thối tha không biết xấu hổ này. Cô đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh, xách cặp sách của mình lên, lấy ra móc chìa khoá hình con chó trắng nhỏ.
Tầm mắt Tạ Tùy bị cô hấp dẫn, nhìn thấy con chó nhỏ kia, tim anh đập nhanh hơn, đi lên phía trước muốn lấy lại. Tịch Bạch lại tránh được. “Loại chuyện mượn hoa hiến Phật này em lần đầu tiên gặp được.”Tịch Bạch đi đến dưới cửa sổ, lấy con chó trắng nhỏ ra trước mặt nhìn, dưới ánh mặt trời, con chó trắng nhỏ phát sáng rực rỡ.Chỉ nghe giọng cô có chút khàn, dịu dàng nói: “Đây là món quà đầu tiên em tặng cho người khác, cho nên nếu anh không thích, trả lại cho em là được, cho người khác thì tính gì.”Tạ Tùy đã đổ mồ hôi đầy trán, lần đầu tiên trong đời nếm được mùi vị hết đường chối cãi: “Tôi thật sự không biết làm sao nó lại tới chỗ cô ta, có thể là tôi đánh rơi nó. Tôi trở về tìm cả đêm.”Anh thậm chí ngay cả thùng rác trong vườn hoa cũng đã tìm qua, sắp điên rồi.Tịch Bạch cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dáng nóng ruột này của Tạ Tùy, nhưng nhìn ra được anh không nói dối.“Anh tìm cả đêm?”“Đêm đó không tìm được, sau tôi lại trở về tìm nhiều lần.” “Thực ngốc.”Tịch Bạch mềm lòng, lầm bầm nói: “Tìm không thấy thì thôi đi, chỉ là một món đồ chơi nhỏ.”“Sao được chứ.” Tạ Tùy trầm giọng nói: “Đó là món quà đầu tiên em tặng tôi, sao được chứ.”“Vậy nếu vẫn tìm không thấy thì làm sao bây giờ?” “Tôi đây liền…”Tịch Bạch vốn tưởng anh muốn nói ra lời gì hùng hồn, cũng không nghĩ tới anh đi đến bên người cô, nhếch môi, dịu dàng nói: “Bảo em tặng tôi một cái.”“…”Tịch Bạch chưa thấy qua người con trai thối tha không biết xấu hổ như vậy. Tịch Bạch tặng anh món quà này kỳ thật cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là chiều hôm đó anh bị nhốt trong cục cảnh sát, về sau mẹ ruột lại đối xử với anh như vậy. Tịch Bạch không đành lòng, muốn đưa con chó nhỏ tới an ủi anh.“Đưa chìa khóa cho em.”Tạ Tùy nghe lời đưa chìa khóa cho cô. Chìa khóa của anh rất đơn giản, khóa nhà, khóa xe đạp, ngoài hai cái đó ra thì không còn gì khác.
Tịch Bạch lần nữa treo con chó vào xâu chìa khoá, đưa cho anh: “Đây, cẩn thận chút, đừng đánh mất nữa.”Tạ Tùy trịnh trọng tiếp nhận chùm chìa khoá, vui sướng vì mất mà lại tìm được khiến lông mày như đang nhảy nhót, cố gắng nhẫn nhịn nhưng lại áp chế không nổi, vào lúc Tịch Bạch xoay người, anh cúi đầu hôn con chó trắng nhỏ.Tịch Bạch cầm cây đàn cello đỏ thẫm lên nói. “Em về đây.” Tạ Tùy gọi cô lại: “Đợi đã.”“Còn có việc gì sao?”“Em có thể kéo một khúc cho tôi nghe không?” Anh chỉ chỉ vào cây đàn cello của cô.Tịch Bạch nhíu mày: “Anh muốn làm gì?” “Tôi muốn nghe khúc.”Cô vô cùng hoài nghi dụng ý của anh, cảm thấy có thể lại có tính toán gì đó: “Anh nghe hiểu được?”“Cái thằng mặc áo tây trang kia nghe hiểu được?”Tịch Bạch giật giật khóe miệng: “Thằng nào mặc áo tây trang?”Tạ Tùy vuốt mũi, bực bội nói. “Đêm 30 đó, cái thằng khoác áo khoác cho em.”Tịch Bạch mới giật mình nhớ tới, anh nói chính là Lệ Sâm. “Chuyện đó à, em tưởng anh đi rồi.”“Ông đây đi là em có thể thông đồng với người đàn ông khác?” “…”Không phải ý này.Tịch Bạch không biết nên nói thế nào với anh, đeo đàn xoay người đi ra cửa phòng học.Tạ Tùy tự biết mình nói sai, vội vàng kéo cô lại: “Đêm 30 đó, tôi nghe được nhiều người đi ra từ khách sạn nói, cô gái nhỏ của tập đoàn Tịch thị kéo khúc đặc biệt dễ nghe, tôi không thể nghe được nhưng tôi muốn nghe.” Tịch Bạch do dự vài giây: “Vậy thì một bài thôi nha, em phải về làm bài tập.”Tạ Tùy lấy ghế tới cho cô ngồi xuống, tự mình ngồi xổm bên người cô. Tịch Bạch tách hai chân ra, đặt đàn cello giữa hai chân, kéo một khúc tương đối vui vẻ.Lúc cô kéo đàn cello sẽ không giống những cô gái khác căng thẳng như vậy, cô sẽ gật gù đắc ý theo giai điệu động lòng người, hoàn toàn nhập tâm, căn bản chẳng quan tâm tới hình tượng của mình.
Bởi vì chỉ có khiến bản thân hoàn toàn hoà nhập vào trong âm nhạc mới có thể kéo ra được tình cảm chân thật nhất của khúc nhạc. Khi đó, căn bản không lo hình tượng kéo đàn của bản thân có đẹp mắt dễ nhìn không, nếu quá mức chú trọng tới bề ngoài vậy thì đó cũng chỉ là biểu diễn.Tịch Bạch không cần biểu diễn, cô chỉ cần kéo khúc.Tạ Tùy si mê nhìn cô, có lẽ vì giai điệu vui vẻ, đuôi mắt anh xuất hiện chút ý cười nhạt.Tịch Bạch vừa diễn tấu vừa ngẩng đầu nhìn anh.Anh cười giống con chó, lại còn ngồi xổm bên người cô, càng giống con chó cô tặng anh kia.Tịch Bạch cũng mỉm cười, giai điệu nhẹ nhàng kết thúc một khúc. “Được rồi, đã hết.”Lời cô còn chưa dứt, Tạ Tùy bỗng nhiên sáp lại, môi cách khuôn mặt cô hai cm thì ngừng hai giây, thấy cô giật mình không phản ứng vì thế anh nhẹ nhàng mà mổ một cái.Dạ thịt cô mềm mại, hôn lên giống như ấn vào kẹo đường mềm. “!!”Tịch Bạch sờ mặt mình, kinh ngạc nhìn Tạ Tùy, theo bản năng nhấc chân muốn đạp anh.Tạ Tùy giống như sớm có dự cảm, lui xa chút, hất cằm nhìn cô: “Em có cần thô bạo như vậy hay không?”Tịch Bạch ôm mặt mình, khuôn mặt trắng nõn nhiễm hồng lại còn lưu lại xúc cảm khô ráo từ môi anh.Mắc cỡ chết được!“Hạ lưu!” Cô tức giận mắng anh.“Tôi đã cho em vài giây đẩy tôi ra, chính em ngẩn người.” “Hạ lưu không cần lấy cớ!”Tạ Tùy liếm liếm môi mỏng: “Cũng được.”Hạ lưu thì hạ lưu, bộ dáng cô cười rộ lên quá mẹ nó ngoan rồi, có thể nhịn được liền không phải đàn ông.Tịch Bạch đeo đàn lui ra xa anh, nói cái gì mà sẽ không còn tin anh nữa.—————–Tối hôm đó, Tạ Tùy đánh quyền xong, đi đến một cửa hàng băng đĩa nhạc, chọn vài đĩa nhạc trên kệ nhạc cổ điển.Tùng Dụ Châu nhìn anh chọn mấy đĩa CD danh khúc cello, mày nhíu lại còn cao hơn quả núi nhỏ: “Má ơi, Tùy ca anh thế nhưng bắt đầu nghe nhạc cổ điển à! Quá trâu bò rồi!”
Tạ Tùy mặc kệ anh.“Có điều mấy cái này anh nghe hiểu được hả?” “Nghe nhiều tự nhiên sẽ hiểu.”Tạ Tùy chọn vài đĩa CD cello, lấy đi tính tiền.Thật sự là anh không hiểu nhiều về loại nhạc cổ điển này, có điều cũng muốn thử thưởng thức, thử hiểu biết cô, hiểu mối quan tâm và sở thích của cô.Người đàn ông khác có thể hiểu, anh cũng khẳng định có thể hiểu.Chiều hôm đó, Tịch Bạch nhận được tin nhắn của Lệ Sâm, nói anh làm việc vừa lúc đi ngang qua trung học Đức Tân, qua đưa cho cô mấy tài liệu ôn thi. Tịch Bạch nhìn đồng hồ, trả lời anh: ‘Còn nửa giờ nữa em mới tan học.’ ‘Không sao, anh còn chưa tới, sắp tới thôi.’Tạ Tùy cùng mấy người bạn ôm trái bóng rổ đi ra cổng trường, thấy không ít cô gái ở bên cạnh kích động lôi kéo tay chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kích động nói: “Tịch Bạch đang nói chuyện với một anh siêu cấp đẹp trai nha!” “Là bạn trai cô ấy sao?”“Không biết, trước giờ chưa gặp qua, không giống học sinh cao trung lắm.” Tùng Dụ Châu lo lắng nhìn Tạ Tùy, bóng rổ xoay vài vòng trên đầu ngón tay Tạ Tuỳ, mặt không chút thay đổi, anh đi ra cổng trường.Từ xa nhìn thấy đôi nam nữ đối diện đường cái, người con trai mặc chiếc áo khoác thể thao, thoải mái mà tuỳ ý, so với người ngày ấy mặc âu phục mang giày da bên ngoài khách sạn giống như hai người.Nhưng cho dù là tạo hình nào đều không thể phủ nhận, đường nét người con trai này anh tuấn đến không thể bắt bẻ, trên người tản ra loại khí chất ấm áp nào đó.Mấy cô gái chung quanh đã kìm lòng không đậu che miệng hâm mộ, ao ước nhìn Tịch Bạch.Tạ Tùy nhìn thấy Tịch Bạch nhận túi lớn từ anh ta, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng chói lọi.Hai người nói chuyện, thần thái giống như rất quen thuộc. Cô chưa từng nói nhiều như vậy với anh.Sắc lạnh nơi đáy mắt Tạ Tùy ngày càng rõ ràng, sắc mặt cũng trầm xuống. Tương Trọng Ninh bên cạnh nói: “Ai vậy, chạy đến địa bàn chúng ta giương oai, chút nữa điều tra xem nó là ai?”Tùng Dụ Châu nói: “Không cần điều tra đâu, tao nhận ra anh ta, tiểu thái tử gia tập đoàn Lệ thị, Lệ Sâm.”
“Chính là tập đoàn bất động sản Lệ thị trải khắp cả nước? Khu thương mại ở trung tâm thành phố là nhà bọn họ a.”“Đúng rồi, chính là anh ta, nghe quản lý phòng quyền anh của chúng ta nói, anh ta cũng có cổ phần, cũng thích quyền anh.”Tương Trọng Ninh nhìn sang Tạ Tùy, lớn tiếng nói. “Không quan tâm anh ta là ai, đào góc tường anh em nhà mình thì không bao dung được, chờ lát nữa chúng ta chặn hắn lại.”Tạ Tùy nhàn nhạt liếc nhìn anh: “Chặn rồi thì thế nào?” “Đánh cho một trận.”“Đánh một trận rồi sao nữa?”Tương Trọng Ninh ngẩn người: “Đánh một trận, sau đó…”Anh cũng không biết đánh một trận rồi thế nào, có thể sẽ phải đền tiền thuốc men hoặc bị bắt vào cục cảnh sát, nhưng tốt xấu xả giận được, trong lòng thoải mái rồi.Tạ Tùy ném trái bóng rổ vào trong tay Tùng Dụ Châu, cất bước rời đi. Trước kia anh tin tưởng dùng nắm đấm có thể giải quyết tất cả mọi việc. Hiện tại, chỉ cần anh vừa nghĩ tới khuôn mặt lúc cô gái kia khóc, nghĩ đến cô có thể bởi vì hành vi tức giận ngu xuẩn của anh, bị anh chọc khóc, quả đấm của Tạ Tùy liền mềm rồi.Lòng cứng như đá cũng bị hoà tan.Anh không muốn khiến cho cô gái chán ghét mình, anh muốn từng bước một đi đến cạnh cô, dù gần hơn một cm đối với anh mà nói cũng là một món quà.Tương Trọng Ninh chọc chọc Tùng Dụ Châu: “Aizz, mày có cảm thấy hay không, Tùy ca biết sợ rồi?”Tùng Dụ Châu nhìn bóng lưng anh dần xa, trời chiều kéo bóng lưng anh thật dài.“Tùy ca của mày không phải biết sợ, là rơi vào bể tình rồi.”—————Tịch Bạch mời Lệ Sâm uống trà sữa, cảm ơn anh đưa tài liệu cho mình. Từ cửa hàng trà sữa đi ra, hai người nói lời tạm biệt.Tịch Bạch còn chưa kịp ngồi lên xe đạp, túi tài liệu tham khảo liền bị người cướp đi.Cô xoay người, nhìn thấy Tạ Tuỳ đã lấy tài liệu tham khảo ra, tài liệu rất phong phú, có bài ghi chép và một số tài liệu bổ sung chỉ ra những điểm chính.“Anh trả lại cho em!”
“Khẩn trương như vậy làm gì.”Tạ Tuỳ lui ra sau hai bước, không cho cô gái lấy được tài liệu trong tay anh.“Tạ Tuỳ!”Tịch Bạch có chút gấp rồi, giống như sợ anh làm hư những tài liệu cũ này. “Anh mau trả lại cho em!”“Hắn ta làm gì mà lại đưa cho em sách cũ?”“Đây là tài liệu ôn thi chuẩn bị cho kỳ tuyển sinh độc lập của trường, rất quan trọng.”Tạ Tuỳ lấy sổ ghi chép ra, mới nhìn thấy trang bìa in chữ S lớn. “Em muốn thi vào đại học S?”Tạ Tuỳ nhíu mày nhìn cô, “Mấy người đứng đầu lớp cũng không nhất định có thể thi vào trường đại học kia.”Tịch Bạch đương nhiên biết, S là trường điểm hàng đầu cả nước, thành tích của cô không tính là quá tệ, đứng trong top 30 của lớp.Lấy thành tích của cô bây giờ muốn thi vào trường S thì không có khả năng, cho nên cô mới cố gắng a, không chỉ phải thi đậu đại học mà còn muốn thử cuộc thi tuyển sinh độc lập của trường S, thời gian hơn một năm, khẳng định kịp.Tạ Tuỳ nhìn chữ cái S, thoáng ngẩn ra một chút, túi tài liệu liền bị cô cướp đi. Cô cẩn thận từng li từng tí cất túi tài liệu vào trong cặp.Tạ Tuỳ giống như đã không còn ý định tranh đoạt nữa vậy.Tịch Bạch nhìn anh một cái, anh đón trời chiều, đôi mắt đen rũ xuống, kinh ngạc, không biết đang nghĩ gì.“Tạ Tuỳ, anh sao thế?”Tạ Tuỳ hỏi cô: “Tại sao muốn thi vào đại học S, bởi vì người con trai kia cũng ở đại học S sao?”“Nói cái gì vậy, em muốn thi vào trường tốt mà thôi.”“Tốt nghiệp đại học danh tiếng này, một tháng có thể kiếm bao nhiêu tiền?” “Sao em biết được.” Tịch Bạch đẩy xe đạp, vừa đi vừa nói: “Hơn mấy ngàn vạn, nếu như chuyên ngành tốt, hơn mấy vạn cũng có khả năng.”“Ông đây hiện một đêm có thể kiếm được mấy ngàn, nếu như đánh luân phiên, hơn mấy vạn cũng có khả năng.” Tạ Tuỳ nói: “Em cảm thấy như thế không thể so với em tốn mấy năm thời gian học đại học tốt ra sao?”Ánh mắt anh rất sâu, những lời này nói ra giống như cũng không có bao nhiêu sức nặng.
Tịch Bạch dừng bước, nhìn về phía anh: “Tạ Tuỳ, anh có thể đánh quyền cả một đời sao, chờ anh ba mươi bốn mươi tuổi, không đánh nổi, thắng không được nữa, nên làm cái gì.”“Rồi sẽ có cách.” Tạ Tuỳ liếm răng, cố chấp nói: “Có tiền, tôi có thể dùng tiền sinh tiền, tóm lại, em đi theo tôi, tuyệt sẽ không chịu khổ.”“..”Một cơn gió nhẹ thổi qua mặt, mang đến hương hoa nhàn nhạt, có cánh hoa anh đào từ trên cây rơi xuống, dịu dàng rơi trên đầu vai thiếu niên.“Tiền quả thật rất quan trọng nhưng người lại không thể vì đó mà sống.” Tịch Bạch nhẹ nhàng than thở một tiếng, nghiêm túc nhìn về phía Tạ Tuỳ, dịu dàng nói: “Tạ Tuỳ, chờ anh ra khỏi thời ngông cuồng, anh dùng cái gì ổn định cuộc sống?”Tạ Tuỳ dừng bước, anh nhìn cô gái ngồi lên xe đạp, đạp đi xa.Đêm hôm đó, Tạ Tuỳ một đêm không ngủ. Anh ngồi bên cửa sổ, im lặng mà nhìn ánh đèn le lói nơi thành phố.Lời nói của cô gái vô số lần tra hỏi lòng anh –Chờ anh ra khỏi thời ngông cuồng, anh dùng cái gì ổn định cuộc sống?———-Buổi sáng hôm đó, Tùng Dụ Châu tới trường, ngoài ý muốn phát hiện Tạ Tuỳ vậy mà không có vùi đầu đi ngủ, anh lật sách Anh Văn, cau mày, khó khăn chắp ghép từng chữ lại.Tùng Dụ Châu im lặng ngồi xuống, trợn mắt há miệng quan sát Tạ Tuỳ, xác định anh quả thật đang cố gắng viết từ.Mấy người Tương Trọng Ninh cũng xông tới, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tạ Tuỳ, “Cử động quái dị.”Tùng Dụ Châu làm dấu tay im lặng với anh, “Suỵt, Tuỳ ca đang mộng du.” Tạ Tuỳ chẳng thèm nhìn anh, đặt tay lên mặt anh đẩy sang bên cạnh, tiếp tục viết: h-o-n-e-s-t.“Không phải chứ, Tạ Tuỳ, dây thần kinh nào của anh gặp vấn đề à, lại có thể ngồi học?”Tạ Tuỳ đặt quyển sách tiếng Anh xuống, hững hờ ngẩng đầu, liếc mấy thiếu niên, “Tôi muốn thi vào trường S.”Lời vừa nói ra, mấy cậu con trai đều ngốc lăng.“Anh nói đại học S, trường dạy nghề và kỹ thuật tên có chữ S lớn phải không?”Tạ Tùy trở tay lấy quyển sách đập Tùng Dụ Châu, anh nhanh nhẹn tránh được: “Ha ha, chỉ đùa một chút thôi mà.”
“Đại học S chính là đại học S.”“Không phải, Tùy ca, anh tới cùng có tỉnh ngủ chưa vậy?” Tùng Dụ Châu ngồi cạnh anh: “Anh có biết muốn đậu đại học S cần bao nhiêu điểm không?”Tương Trọng Ninh tiếp tục nói: “Cho dù là học sinh đứng đầu lớp chúng ta cũng không dám mạnh miệng nói nhất định đậu đại học S, thành tích này của anh…”Tạ Tùy hỏi: “Cần bao nhiêu điểm?”Tùng Dụ Châu lấy di động ra tra điểm: “Năm ngoái là 688.”Tương Trọng Ninh thò đầu qua, hỏi: “Tùy ca thiếu bao nhiêu điểm?” Tùng Dụ Châu chọc chọc máy tính: “Tùy ca thiếu 680 điểm.”“…”“Tùy ca, lần trước thi cuối kỳ anh được 8 điểm hả?”“Tùy ca của mày không nộp giấy trắng là tốt lắm rồi, chỉ riêng bài thi toán trắc nghiệm đoán đúng 8 điểm.”Nhóm con trai nhịn không được cười nghiêng ngã, Tạ Tùy mặc kệ bọn họ, cúi đầu, nghiêm túc viết từ.Loại chuyện học hành này, có người có lòng nhưng không có sức, có người có sức nhưng lại không có lòng. Tạ Tùy thuộc cả hai loại này, thứ nhất anh nhìn mấy từ tiếng Anh lít nha lít nhít còn có mấy hàm số toán học đích thật cảm thấy tê cả da dầu; thứ hai sau khi tan học anh phải đi đánh quyền anh kiếm tiền, có mấy tên thiếu gia nhà giàu hẹn đua xe liền đua xe, về đến nhà đã là một hai giờ sáng, mệt đến mức nằm xuống liền ngủ.Mặc dù như thế, Tạ Tùy mỗi ngày vẫn phải vật lộn với cơn buồn ngủ, lên lớp ngẩng đầu nhìn giáo viên trên bục giảng.Anh thiếu nhiều môn như vậy muốn nhất thời đuổi kịp là chuyện không có khả năng. Giáo viên nói gì anh hoàn toàn nghe không hiểu nhưng rất nhiều khi mặc dù nghe không hiểu, chỉ cần anh nghe, vậy anh liền cảm thấy bản thân không phải không có thuốc nào cứu được, nếu như vậy…Mặc dù hy vọng xa vời, nhưng tóm lại có cơ hội ở bên cô.Cuối tuần, Tạ Tùy đến thư viện thành phố, tính mượn hai cuốn sách song ngữ Trung Anh xem một chút.Người trong phòng đọc rất ít, Tạ Tùy mới từ kệ sách bên cạnh đi ra liền trông thấy đôi nam nữ ngồi trên bàn cạnh cửa sổ.Tịch Bạch mặc váy liền màu sáng, khoác chiếc áo len màu vàng nhạt, cột tóc đuôi ngựa, ánh nắng rơi trên gương mặt trắng nõn sạch sẽ của cô, đôi mắt xinh đẹp sáng long lanh, lông mi lấp lánh tỏa sáng.
Cô mở sách bài tập, hỏi Lệ Sâm ở bên cạnh.Tạ Tùy dựa lưng vào kệ sách, trong đôi mắt đen cuồn cuộn gợn sóng. Anh vuốt vuốt cánh mũi, xoay người muốn đi, bất quá đi tới hai bước liền nghe thấy tiếng cười trong sáng đến từ thiếu nữ phía sau lưng.Tức giận trong lồng ngực nháy mắt phun lên đỉnh đầu, Tạ Tùy xoay người đi tới chỗ bọn họ.Lúc anh ngồi đối diện Tịch Bạch, cô gái đang cầm bút vùi đầu viết biểu thức số học, vẫn chưa phát hiện điều dị thường.Tạ Tùy đẩy ghế ra, gác đôi chân dài lên bàn, nhân tiện lấy thuốc từ trong bao ra châm lửa.Quả nhiên bộ dáng đại ca.Lệ Sâm nhíu mày: “Bạn học, nơi này là thư viện.”“Ai mẹ nó là bạn học với mày.” Giọng điệu Tạ Tùy gây hấn.Đôi mắt trong suốt của Tịch Bạch quét qua anh một cái, Tạ Tùy khẽ hất cằm, thoải mái đối mặt cô, tỏ rõ sự ghen tị và không hài lòng của bản thân. Tịch Bạch nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, nói: “Tạ Tùy, bỏ chân xuống.” Giọng nói cô cực kỳ nhẹ, giống như một tầng lụa mỏng.Đầu lưỡi Tạ Tuỳ di chuyển trong khoang miệng, dừng ước chừng bốn năm giây, rốt cuộc nghe lời để chân xuống.Thuốc lá trong tay chỉ châm lửa, anh không hút, nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Tịch Bạch chuyển tới chỗ tàn thuốc, anh đành đứng dậy đi đến thùng rác bên cạnh, căm giận dụi tắt thuốc.Tạ Tùy nghiêng người dựa vào kệ sách, ôm khuỷu tay, nhíu mày từ xa nhìn hai người.Lệ Sâm nhỏ giọng hỏi Tịch Bạch: “Em quen biết cậu ta?” “Ừm, là bạn học của em.”Lệ Sâm ngẩng đầu nhìn Tạ Tùy cạnh kệ sách, trong đôi mắt sắc bén lướt qua chút phức tạp.Nửa tiếng sau, Tịch Bạch đi tới kệ sách bên cạnh trả sách. Tạ Tùy trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, lôi cô đến kệ sách nằm ở phía cuối, ấn cô lên kệ sách.Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ sát đất mà vào, vừa khéo ánh vào đôi mắt màu cà phê đặc biệt trong suốt của anh.Tịch Bạch không biết anh muốn làm gì, khẩn trương đề phòng nhìn anh. Tạ Tùy mím chặt môi, không nói gì, con ngươi đen nhánh yên lặng nhìn cô gái, đáy mắt cuồn cuộn cảm xúc thô bạo.Tịch Bạch bị anh nhìn như vậy, nhất thời vành tai ửng đỏ. “Tạ Tùy, anh buông em ra.”
Tịch Bạch hạ giọng, lại phòng bị nhìn bốn phía, may mắn không có ai. Cô đẩy anh ra nhưng không chút nhúc nhích, trái lại khiến anh nắm lấy cổ tay cô, thô bạo kéo lên đỉnh đầu.Tư thế này khiến cho thân thể cô kề sát người anh, ngăn cách một lớp quần áo, nhiệt độ trên người anh truyền đến người cô.Tịch Bạch đổ mồ hôi trán.“Em đang làm gì với hắn ta?” Giọng nói Tạ Tùy cực kỳ trầm. “Không phải anh cũng thấy sao? Lệ Sâm kèm thêm cho em.”Hai người quả thật đang ôn bài, không có làm chuyện gì khác, nhưng Tạ Tùy ghen, chính là đố kỵ, nhìn bọn họ ở cùng một chỗ, anh quả thực bị chọc giận đến bùng nổ rồi.“Em đừng lui tới với hắn ta.” Sắc mặt anh rũ xuống, đôi mắt sắc bén âm trầm. “Đừng tiếp xúc với hắn ta.”“Tạ Tùy, anh có thể đừng như vậy không, rất quá đáng.”Yêu cầu này quá đáng sao, có lẽ cô còn chưa chân chính thấy qua khi anh quá đáng.Tạ Tùy nhìn môi cô thật lâu, sau đó anh bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, hôn xuống.Tịch Bạch hoàn toàn không thể né tránh nụ hôn này, tay cô bị anh kiềm chặt trên đầu, trơ mắt nhìn thiếu niên kề sát vào mình, ngậm lấy môi cô.Khóe miệng anh khô ráo mềm mại, run rẩy bao trùm lấy cánh môi cô, mang theo chút cảm giác ướt át.Tịch Bạch có thể nghe thấy tiếng tim mình và tim anh đập đan xen, giống như một khúc giao hưởng cuồng hoan.“Ưm.”Cô phát ra tiếng ưm rất nhỏ, cố gắng nghiêng mặt sang một bên, mà Tạ Tùy một tay bắt được cằm cô, khẽ dùng lực nắm lấy cô, bức cô mở miệng, nghênh hợp với anh. Anh thăm dò tính thò đầu lưỡi vào.Đầu lưỡi bị đau, anh bị cắn rồi. Mùi máu tươi giống rỉ sắt lan tỏa trong khoang miệng.Tạ Tùy mở mắt, ánh mắt sắc bén lạnh giá đã mềm mại rồi, trong mắt Tạ Tùy hiện tại chỉ còn có nhu tình, khuôn mặt cũng ửng đỏ mất tự nhiên.Cô gái dưới người quay đầu, chóp mũi cọ vào xương quai xanh của anh, hô hấp rất nhẹ rất mềm.“Cắn tôi?” Môi anh mang theo một vệt máu. ” “
Ánh mắt cô bỗng nhiên đỏ ửng, con ngươi đen nhánh ướt sũng, oan ức dời mắt sang cửa sổ bên cạnh: “Ai cho phép anh khi dễ người như vậy.”Anh làm sao có thể ở trong này… làm chuyện như vậy với cô.Tạ Tùy mềm lòng bối rối, anh biết bản thân làm sai rồi. Anh buông lỏng tay đang kiềm chế tay cô, Tịch Bạch vội vàng che môi.“Tiểu Bạch…”Đúng lúc này, có người đi qua kệ sách, Tịch Bạch lập tức kéo giãn khoảng cách với anh, làm bộ như không có chuyện gì.Sau khi người kia rời đi, Tạ Tuỳ đau lòng dùng chóp mũi cọ cọ gò má cô, thân mật mấy giây sau đó xoay người bỏ đi.Tịch Bạch một người đứng bên kệ sách thật lâu.Ánh nắng rọi vào qua cửa sổ sát đất, trong không khí có vô số hạt bụi, Tịch Bạch quay đầu lại, nhìn thấy trên kệ để vài cuốn sách song ngữ Trung Anh.