Cùng lúc này trong căn nhà gỗ.
"Á" Tô Mặc đau đớn thét lên.
"Tiểu Tuyết, cố gắng lên, một chút nữa thôi" bà Lưu lên tiếng.
Tô Mặc cố gắng hít một hơi thật sâu rồi lại dùng sức.
"Không được rồi, thím Lý, mau lấy giùm tôi một thau nước ấm" bà Lưu nói với thím Lý bên cạnh, nhìn máu chảy ngày càng nhiều, trong lòng vô cùng lo lắng.
Tô Mặc hết lần này đến lần khác sử dụng hết sức lực, khoé mắt không nhịn được rơi nước mắt, trước mắt cô cũng ngày càng mơ hồ, trong đầu lại xuất hiện hiện bóng dáng của một người đàn ông, anh ta nhẹ nhàng gọi "Tô Mặc".
Tô Mặc thều thào "là ai?".
Bà Lưu nhìn Tô Mặc đang dần hôn mê, bà hoảng loạn kêu "tiểu Tuyết, con không được ngủ, vì đứa nhỏ, con phải cố gắng".
Đứa nhỏ, phải rồi, đứa nhỏ của cô còn chưa chào đời mà, Tô Mặc dần lấy lại ý thức. Hai tay nắm chặt chăn, răng cũng cắn chặt vào nhau, lấy hết sức lực còn lại của mình cố gắng một lần nữa.
"Oaaaaaa, oaaaa.. " tiếng khóc của trẻ con vang vọng căn nhà gỗ.
"Sinh rồi, sinh rồi" những người phía bên ngoài vui vẻ hét lên.
Bà Lưu ôm đứa bé trên tay, ánh mắt nhìn nó đầy yêu thương lại không nhịn được trách mắng "ngươi đúng là chẳng ngoan ngoãn mà, hại mẹ ngươi mất nữa cái mạng". Sau đó lại ôm đứa bé đến bên cạnh Tô Mặc, cô cười hạnh phúc nhìn, là một bé trai, trong đầu lại nhớ đến hình bóng của người đàn ông đó.
Mà lúc này ở chỗ của thủ trưởng Trương, Nam Thiệu Hàn đột nhiên cảm thấy trống ngực đập liên hồi, một cảm giác bồn chồn khó tả, tay không nhịn vịn vào ngực trái, nơi này đau như muốn nổ tung.
Bạch Nhất nhìn Nam Thiệu Hàn có gì đó khác thường, liền lo lắng hỏi "chủ nhân, có chuyện gì sao?".
Nam Thiệu Hàn hít thở sâu sau đó phất tay "không sao".
Thủ trưởng Trương cũng cảm thấy có gì đó không ổn "Nam lão đại, nếu ngài không chê, trước tiên ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục bàn bạc".
Trương Kỳ đứng từ xa nghe vậy trong lòng liền mừng rỡ, chỉ cần Nam Thiệu Hàn đồng ý ở lại đây, cô ta chắc chắn sẽ tiếp cận được anh.
"Được, vậy làm phiền ngài" Nam Thiệu Hàn cũng không biết tại sao bản thân lại đồng ý, kéo dài công việc không phải là tác phong của hắn.
Thủ trưởng Trương mừng rỡ "được, được, bây giờ tôi đưa ngài đến phòng nghỉ".
Lúc này trong căn nhà gỗ, mọi người vây quanh Tô Mặc và đứa bé.
"Tiểu Tuyết, con đặt tên đứa bé là gì?" một người phụ nữ bên trong hỏi.
"Dì Ngô, sau này sẽ gọi đứa bé là Lưu Trình" Tô Mặc nhìn đứa bé đầy yêu thương.
"Được, được, vậy sau này gọi là tiểu Trình, nhìn gương mặt này, lớn lên chắc chắn là là đẹp trai" dì Ngô hớn hở nói, tay liên lục cưng nựng đứa bé.
"Được rồi, mọi người để con bé nghỉ ngơi đi, mai rồi đến" bà Lưu nói.
Mọi người liền tạm biệt rồi rời đi, lúc này bà Lưu đi lại gần, nhìn cô nói "tiểu Tuyết, con có muốn tìm lại trí nhớ không? Nếu như con không muốn vậy thì hãy thử mở lòng mình một lần, những chàng trai ở đây họ cũng rất tốt, rất thật thà, dù sao thì đứa bé cũng không thể không có cha".
Tô Mặc ngập ngừng "con.." trong đầu không khỏi nhớ đến người đàn ông đó, anh là ba của con cô sao? Anh có yêu cô và con không? Tại sao lại để cho cô lưu lạc đến hòn đảo này?
Bà Lưu thở dài "con cứ từ từ suy nghĩ đi, ta đi chuẩn bị cho con ít đồ ăn".
Tô Mặc gật đầu "dạ" trong lòng đầy sự biết ơn với bà Lưu, nhờ bà mà cô có một cuộc sống thoải mái, còn thuận lợi sinh được đứa bé.
Tô Mặc mông lung nhìn ra cửa sổ, tròng mắt đột nhiên đau xót, cô không nhịn được nhắm mắt lại, cảm giác được bớt đau đớn Tô Mặc liền mở mắt ra.
Chuyện gì thế này, trong lòng Tô Mặc hoảng hốt, cô quay đầu nhìn về phía cửa phòng, mặc dù cửa đang đóng nhưng cô có thể nhìn thấy được bà Lưu đang chuẩn bị đồ ăn ở bếp, đây rốt cuộc là như thế nào. Cô quay sang nhìn đứa bé, lúc này lại càng hoảng sợ hơn, không biết từ lúc nào, tròng mắt màu lục của đứa bé đã chuyển đỏ.
Tô Mặc cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra, mọi thứ xung quanh đã trở nên bình thường, mà mắt của đứa bé cũng đã biến thành xanh lục.
Tô Mặc nắm chặt hai tay, có lẽ cô không thể nào không tìm về quá khứ của mình.
Sau hai ngày tịnh dưỡng, thân thể Tô Mặc đã khoẻ mạnh bình thường, cô ôm đứa bé ra trước nhà phơi nắng, mới hai trước chỉ là một cục bông nhăn nheo, hôm nay đã hồng hào đáng yêu khiến cho những người xung quanh yêu thích không buông tay.
"Hai mẹ con đang phơi nắng sao?" một giọng nói đột ngột vang lên.
Tô Mặc quay đầu nhìn về phía giọng nói phát ra "là anh à, Lâm Cảnh".
"Ừm, hôm trước tôi vừa vào đất liền, đổi được một số thứ muốn đem đến cho cô" Lâm Cảnh cười nói đưa túi cho Tô Mặc.