Sau gần nữa năm, cuối cùng Nam Thiệu Hàn dưới sự uy hiếp sinh tử của mẹ Nam, chỉ có thể không cam tâm mà bỏ lệnh tìm kiếm Tô Mặc. Trong nữ năm này trong giới buôn vũ khí, Nam Thiệu Hàn dường như biến mất, hắn không nhận bất cứ đơn hàng nào.
Lúc này, Năm Thiệu Hàn đang ngồi trên sofa, một tay nhẹ nhàng cầm ly rượu, một tay vuốt ve Simon nằm bên cạnh. Nam Thiệu Hàn trước đây luôn xem Simon như là không khí nhưng từ lúc Tô Mặc xảy ra chuyện hắn liền để Simon bồi bên cạnh mình, lúc trước Tô Mặc rất thường ở bên cạnh nó cho nên hiện giờ hắn chỉ có thể từ trên người của Simon để tìm chút ấm áp của Tô Mặc.
Nam Thiệu Hàn nhắm mắt, trong đầu liền hiện lên hình ảnh của Tô Mặc, tay không nhịn được xiết chặt, đã nữa năm rồi, dùng biết bao nhiêu nhân lực vẫn không tìm được một chút tin tức nào của cô, hắn không thể không nghĩ rằng cô thực sự đã chết. Nếu thực sự như vậy hắn phải lại sao đây, Tô Mặc đúng là vô trách nhiệm, ngang ngược xông vào cuộc đời hắn để hắn say đắm cô sau đó cô lại đột ngột rời đi để lại một mình hắn chỉ có thể ở đây luyến tiếc cô.
Càng nghĩ lồng ngực Nam Thiệu Hàn càng phập phồng, trái tim như muốn dâng ra khỏi cổ, khoé mắt đầy tơ máu, ngửa đầu một hơi uống sạch ly rượu trong tay sau đó quăng mạnh xuống "xoảng".
"Chủ nhân" Bạch Phong hoảng hốt chạy vào, nhìn cảnh tượng trước mắt liền thở dài, nữa năm này chủ nhân lúc nào cũng điên cuồng như vậy, không một phút giây nào có thể bình tĩnh.
"Nam Hi An đã quay về Anh chưa?" Nam Thiệu Hàn đột ngột hỏi.
Bạch Phong liền trả lời "ngài ấy vẫn còn ở đây đợi chủ nhân, còn nói lần này chủ nhân chịu giúp thì ngài ấy sẽ khuyên phu nhân cho ngài tiếp tục tìm chủ mẫu" trong lòng Bạch Nhất thầm khen ngợi Nam Hi An, điều kiện này đối với Nam Thiệu Hàn đúng là không cưỡng lại được.
Nam Thiệu Hàn nói "kêu anh ta đến đây".
"Dạ" Bạch Phong nhận lệnh rồi quay người ra ngoài.
Một lát sau Nam Hi An đi vào phòng, vừa nhìn thấy Nam Thiệu Hàn liền không đứng đắn nói "em trai yêu quý, cuối cùng cũng chịu gặp anh rồi".
"Anh sẽ khuyên mẹ?" Nam Thiệu Hàn không muốn đùa giỡn cùng anh mà vào thẳng luôn vấn đề.
Nam Hi An liền nghiêm chỉnh "chỉ cần em khiến cho thủ trưởng Trương đồng ý ký tên xáp nhập hòn đảo vào Anh Quốc, anh liền nói với mẹ một tiếng".
Chuyện này phải bắt đầu từ một tháng trước, Nam Hi An muốn xáp nhập một hòn đảo vào lãnh thổ của Anh Quốc. Hòn đảo này trước giờ không thuộc sở hữu của một quốc gia nào, người dân ở đó sống tập trung quen biển tạo thành một ngôi làng. Theo điều tra, Nam Hi An phát hiện bên trong hòn đảo đó chứa nhiều quặng khoáng sản có lợi cho quốc gia, vì vậy để tiện cho việc khai thác anh đã liên lạc với thủ trưởng của hòn đảo đó, cũng hứa sẽ cho ông ta nhiều lợi ích để phát triển nơi đó. Thủ trưởng ở đó mỗi năm đều đến chỗ Nam Thiệu Hàn để mua vũ khí một lần, dùng để săn bắt và phòng vệ, cứ tưởng ông ta sẽ nể mặt Nam Thiệu Hàn mà chấp nhận, nhưng ông ta thật không dễ nói chuyện chút nào.
"Được, tôi sẽ lập tức đến đó" Nam Thiệu Hàn chấp thuận.
Nam Thiệu Hàn làm việc cũng rất nhanh chóng, qua hôm sau liền cùng Hắc Tĩnh và Bạch Nhất bay đến đảo.
"Nam lão đại, sao ngài lại đột ngột đến đây?" thủ trưởng Trương nói, mới vài phút trước cấp dưới vừa báo Nam Thiệu Hàn đến, ông liền vội vã chạy tới tiếp đón, Nam Thiệu Hàn là một vị khách đặc biệt, những năm gần đây nếu không có vũ khí của Nam Thiệu Hàn có lẽ hòn đảo này đã không trụ được bởi thú dữ trong rừng.
"Ba, Nam lão đại vừa đến, sao ba lại không để anh ấy nghỉ ngơi" Trương Kỳ bên cạnh lên tiếng, cô từng gặp Nam Thiệu Hàn hai lần, ngay từ lần đầu tiên đã lập tức bị hắn thu hút, chỉ có người đàn ông vừa cao quý vừa mạnh mẽ như vậy mới có thể xứng với cô ta, nhưng Nam Thiệu Hàn luôn lạnh lùng khiến cô ta không thể nào đến gần được.
Thủ trưởng Trương vội nói "đúng đúng, Nam lão đại, mau đến chỗ tôi, chúng ta cùng nói chuyện".
Trên đường đến chỗ của thủ trưởng Trương, bọn họ đi ngang một ngôi nhà gỗ, trước đó đông nghịt người.
Bạch Nhất tò mò hỏi "bên đó có chuyện gì vậy?".
Thủ trưởng Trương giải thích "không có gì, hình như là con gái của thầy thuốc ở đây sắp sinh".
Bước chân của Nam Thiệu Hàn hơi dừng lại, trái tim đột nhiên đau nhói, nếu như Tô Mặc không...thì có phải lúc này bọn họ cũng sẽ vui vẻ chào đón đứa bé không.
Thấy thái độ không đúng lắm của Nam Thiệu Hàn, thủ trưởng Trương lo sợ hỏi "có chuyện gì sao?".
Nam Thiệu Hàn liền lạnh lùng nói "đi thôi".
Mà Trương Kỳ nhìn đám đông kia, không nhịn được chế giễu "cũng chỉ là một đứa con hoang" vừa nói xong ngay lập tức cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo từ Nam Thiệu Hàn, cô ta liền sợ hãi cuối đầu.