Sau khi Tô Mặc và tiểu Trình rời đi, Tiêu Giao vốn tưởng sẽ quay trở lại cuộc sống một thân một mình như trước đây.
Nhưng không để cô buồn quá lâu, chiều hôm đó Nam Ngôn cùng một vali đồ đứng tươi cười trước cửa
Tiêu Giao ngạc nhiên hỏi:
“Sao anh lại đến đây?”.
Nam Ngôn vừa tự nhiên bước vào nhà vừa nói:
“Nhà đẹp như vậy mà em lại cho anh ở bên ngoài”.
Sau đó anh đi lên tầng trên mở cửa từng phòng xem xét.
Tiêu Giao đi theo phía sau lên tiếng hỏi:
“Anh muốn tìm gì?”.
Nam Ngôn nói “Phòng của em”.
Vừa dứt lời thì cũng đã tìm được, khác với vẻ ngoài tối giản của căn nhà, cũng chẳng giống với tính cách mạnh mẽ của Tiêu Giao. Đập vào mắt anh là một màu hồng chói loá, những vật dụng bên trong không màu hồng đậm thì cũng là hồng nhạt, còn là loại hoạt hình đáng yêu.
Nam Ngôn buồn cười hỏi:
“Đây là sở thích của em?”.
Tiêu Giao thấy anh cười nhạo mình liền bực tức nói:
“Ai mà không có sở thích của riêng mình, có gì buồn cười sao?”.
Nam Ngôn gật đầu đồng tình.
“Không buồn cười, vì….tôi cũng có một sở thích quái đản”.
Tiêu Giao tò mò hỏi “Là gì, anh thích gì?”.
Nam Ngôn tỏ việc khó khăn, giống như thứ mình thích thật sự rất đáng sợ.
“Thích em”.
Tiêu Giao đơ người, sau khi lấy lại tinh thần liền lúng túng nói:
“Ăn nói lung tung, anh thích ở đâu thì cứ ở đi, tôi không quan tâm nữa”.
Nói rồi liền chạy vụt xuống tầng dưới.
Nam Ngôn cứ thế mà quang minh chính đại dọn vào ở chung phòng với Tiêu Giao, dù căn phòng có vẻ như làm giảm đi sự nghiêm túc của anh.
Để được ở cạnh Tiêu Giao nên buổi chiều Nam Ngôn đã không đến công ty. Hôm nay lại có một cuộc họp quan trọng không thể hủy bỏ. Mà cả căn nhà của Tiêu Giao ngặt nỗi chỉ có mỗi phòng cô là có một bàn làm việc nhỏ, Nam Ngôn không thể nào không dùng cái bàn trong căn phòng này, nhưng Nam Ngôn là một con người theo chủ nghĩa không quan tâm ánh nhìn người khác, nên cũng chẳng để ý đến vấn đề này.
Cuộc họp video được kết nối.
“Thưa….” Thư ký của Nam Ngôn vốn định báo cáo trước một chút tình hình, nhưng khi nhìn thấy một mảng hồng loè loẹt nổi bật trên màn hình, chính giữa lại là vị giám đốc lạnh lùng nhà mình thì khỏi đơ người.
Nam Ngôn không nghe thư ký báo cáo liền nhăn mày, còn tưởng là mạng của nhà Tiêu Giao không ổn định.
Cái nhăn mày không những không làm cho anh nghiêm nghị hơn mà còn trở nên buồn cười hơn khi nó hoàn toàn đối lập với mới thứ xung quanh.
Một lúc sau thì trợ lý cũng nhận ra được giám đốc nhà mình đã bắt đầu không vui liên lấy lại tinh thần làm việc. Chỉ là lần đầu tiên cảm thấy việc báo cáo trở nên vô cùng khó khăn nên không khỏi mắc vài sai lầm nhỏ.
Những người khác thì một chút nhìn tài liệu trước mặt, một chút lại nhịn không được nhìn lên màn hình, quả là một cảnh tượng khó gặp.
Một tiếng sau, cuộc họp khó khăn nhất cuối cùng cũng trôi qua.
Nhìn lại đồng hồ thấy cũng đã trể nên Nam Ngôn định dẫn Tiêu Giao ra ngoài ăn, nhưng vừa xuống tầng dưới đã ngửi được mùi hương thơm phức từ trong nhà bếp.
Tiêu Ngôn đi đến nhìn thấy Tiêu Giao đang múc thức ăn ra đĩa, trên bàn cũng đã có hai món ăn khác, màu sắc vô cùng hấp dẫn khiến cho Nam Ngôn bụng đói cồn cào.
Một cảnh tượng gia đình khiến trái tim Nam Ngôn như tan chảy ra.
Nhưng khoang đã, sao trên bàn chỉ có một bộ chén ăn vậy.
Tiêu Giao xúc đĩa thức ăn cuối cùng mang ra thì nhìn thấy Nam Ngôn đang đứng đó, lúc này cô mới chợt nhận ra trong nhà vẫn còn một người nữa, thức ăn cũng chỉ nấu đủ cho một người.